Chương 33: Kinh tởm

"Anh sẽ không bị Tô Vãn vứt bỏ rồi chứ?" Lâm Nghiên Nghiên xua tay, "Có điều ảnh anh và Tô Vãn tôi đã chụp được rồi, đã đạt được mục đích."

Nhất thời, những lời này khiến Đường An Dương cảm thấy rất khó chịu.

Hắn ta không hiểu tại sao, chỉ chưa đầy một tháng, Tô Vãn như đã trở thành một người khác.

Gọi điện thì cô ta không nhận, gửi tin nhắn thì cô ta không đọc.

Hắn ta cũng không biết bản thân đã làm sai ở bước nào rồi.

Rõ ràng trước đây chỉ cần hắn chủ động tìm, cô ta sẽ lập tức xuất hiện, làm gì giống như bây giờ, nhìn hắn ta như một người xa lạ....không, còn không bằng một người xa lạ.

Giống như là.....kẻ thù! ?

Đường An Dương lắc đầu, cơ thể run lên.

Không, không, không, sao có thể như vậy được?

Hắn ta chưa bao giờ làm tổn thương Tô Vãn, sao cô ta có thể coi hắn như kẻ thù được?

Đường An Dương cảm thấy độ tương phản có hơi lớn.

Người phụ nữ từng bám lấy hắn, giờ đây... sao hắn lại có cảm giác như bị bỏ rơi vậy......

Nghĩ nghĩ, Đường An Dương nói với Lâm Nghiên Nghiên: "Hôm khác lại hẹn lần nữa, tôi phải nói chuyện đàng hoàng với Tô Vãn mới được..."

Trên đời này chỉ có hắn vứt bỏ người ta, phụ nữ muốn vứt bỏ hắn ta?

Không thể!

Hơn nữa, hắn ta cũng chưa chơi đủ.....

........

Tô Vãn không dễ gì mới chạy khỏi hai người kia, cô vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Cô liên tục rửa tay và cánh tay.

Đặc biệt là chỗ vừa rồi Đường An Dương tóm lấy cô, dùng nước rửa tay xoa cho đến khi da đỏ lên mới dừng lại.

Tô Vãn thở dốc, khóe mắt đỏ bừng.

Cho đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cơ thể không ngừng run rẩy.

Nghĩ đến Đường An Dương chạm vào mình, cô... liền cảm thấy buồn nôn, cực kỳ ghê tởm.

Mở vòi nước.

Tô Vãn nhịn không được rửa cánh tay lần nữa, xoa nước rửa tay thật lâu mới cảm thấy sạch sẽ.

Hít một hơi thật sâu, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra rồi lau khô nước.

Giây tiếp theo, cô nhìn vào bản thân trong gương.

Trẻ trung, năng động.

Phải rồi, cô đã trùng sinh rồi.

Chỉ cần cô không muốn, thì sẽ không có bất kì tiếp xúc nào với người đàn ông đó nữa.

Đột nhiên, điện thoại reo.

Tô Vãn giật mình, cúi đầu, lấy điện thoại trong túi ra, áp vào tai.

"Vãn Vãn, anh đến rồi." Giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên.

Cơ thể hơi khựng lại, ngay sau đó, khóe miệng Tô Vãn cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào, giống như ánh nắng mùa xuân, "Vâng, em ra ngay, anh ở cổng trường đợi em một lát.”

.........

Người qua đường đều chú ý đến chiếc Ferrari màu đen cao cấp ở cổng trường, suýt xoa không thôi.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào người đàn ông mặc vest đứng cạnh xe, dáng người cao lớn, đeo kính râm đen che gần nửa khuôn mặt, nhưng dù vậy, anh vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt. .

"Ôi chao, người đàn ông đó là ai....."

“Đẹp trai quá, dáng người cũng đẹp, có vẻ như....cũng rất giàu....”

“Sao tôi cảm thấy....gương mặt này có hơi quen nhỉ? Có phải là từng thấy trên ti vi không ta?”

Sáng nay Cố Trạch Thần tham dự tiệc rượu của một người bạn, bởi vì không kịp giờ, địa điểm lại ở ngoại ô, anh không có thời gian thay quần áo mà chạy đến đón Tô Vãn luôn.

Phớt lờ ánh mắt bàn tán của mọi người, Cố Trạch Trần chỉ chú ý đến bóng người ở cổng trường.

Tô Vãn vội vàng chạy ra khỏi cổng trường, khi nhìn thấy người đàn ông bắt mắt đứng trước cổng trường, khóe miệng cô bất giác cong lên.

Cô lao tới ôm lấy anh.

Cố Trạch Thần có hơi bất lực ôm cô gái vào lòng, mở cửa xe rồi kéo cô vào trong xe.

Nhóm học sinh ăn dưa vẫn đang còn đần người ra.

Chẳng lẽ những tin đồn trong trường dạo này đều là thật?

____ ____ ____

Hi vọng sẽ nhận được phản hồi của quý độc giả về truyện. Cảm ơn mọi người!