Chương 42: Sói mắt trắng

Tô Vãn vốn tưởng rằng Cố Trạch Thần chỉ là một ngày không về nhà, nhưng không ngờ tối nay anh ấy cũng không trở về, hai ngày liên tiếp không về! !

Không gọi điện, không nhắn tin, thậm chí còn không trả lời tin nhắn của cô gửi! !

Nhịn không nổi nữa, cuối cùng cô đành phải gọi lại cho đối phương.

"Xin lỗi, số điện thoại mà bạn vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau——"

Như mọi khi, giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại nhắc nhở cô đối phương đã tắt máy.

mmp...chết tiệt...sao không gọi lại cho cô chứ...

Chẳng lẽ thật sự là có chuyện rất quan trọng...? Nhưng tại sao lại không liên lạc với cô...

Lăn qua lộn lại trên giường, Tô Vãn cắn góc chăn, trong lòng bực bội.

"A hắt xì-" Cô lại hắt hơi vài cái, sau đó mới ngoan ngoãn nằm yên.

Khó chịu quá đi khó chịu quá đi.....

Đang nghĩ lung tung, điện thoại bỗng reo lên....

Tô Vãn giật mình, kinh ngạc nhanh chóng bắt máy: “Alo, Cố Trạch——”

"Tô Vãn, bao lâu rồi con không về nhà hả, hôm qua bà nội con hỏi ta, con còn muốn ly hôn Cố Trạch Thần nữa không?"

Tô Vân ngớ người.

Người đàn ông trong điện thoại mất kiên nhẫn, “Việc làm an của Tô gia không dễ gì mới có chút khởi sắc, ngân hàng là nể mặt Cố gia mới cho Tô gia vay tiền, con ngoan ngoãn ở bên cạnh Cố Trạch Thần đi, đừng có mà ra ngoài làm loạn.”

.........

"Còn nữa, ta nghe anh trai con nói khi kết hôn Cố Trạch Thần đã mở thẻ phụ cho con phải không? Đã kiểm tra xem một lần có thể rút bao nhiêu tiền chưa? Tài chính của gia đình gần đây rất eo hẹp, con chuyển một ít tiền qua đây cho ta đi.”

Hơi thở của cô ngưng trệ, Tô Vãn cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Đó là tấm của Cố Trạch Thần mở cho tôi!"

Ông ta có tư cách gì mà đòi dùng tiền đó cho Tô gia cơ chứ?

“Mày đang nói cái gì vậy!” người đàn ông trong điện thoại mắng, “Tao là cha của mày, nuôi mày bao nhiêu năm, mày dùng thẻ phụ chuyển cho tao ít tiền thì làm sao nào?”

"Đó là tiền của Cố gia!"

“Cổ Trạch Thần không phải đưa thẻ đó cho mày rồi sao?” Cha Tô mắng: “Mau chuyển tiền cho tao đi.”

“Không được!” Tô Vãn kiên quyết.

Hai người đang nói chuyện, một giọng nữ kích động cắt ngang: "Tô Vãn! Tô gia đối xử với mày tốt như vậy mà bây giờ mày lại biến thành con sói mắt trắng rồi? Cho nhà cha mẹ mày vay tiền thì có làm sao?"

Hơi thở của Tô Vãn ngưng trệ, sắc mặt tái nhợt.

"Mau chuyển tiền đi! Tao nói cho mày biết——"

Bị giọng nữ đó làm cho tức run người, Tô Vãn liền cúp ngang điện thoại.

Hít một hơi thật sâu.

Cô chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Đúng, Tô gia quả thật đã nuôi cô mười mấy năm, nhưng Khương Mục Vân có tư cách gì mà đòi tiền cô?

Mẹ cô qua đời vì bệnh tật khi cô mới mười tuổi. Sau đó, cô mới biết là bị con tiểu tam Khương Mục Vân làm tức chết.

Càng quá đáng hơn là mẹ cô qua đời chưa được một năm, cha Tô đã dẫn tình nhân và một bé gái sáu tuổi bước vào cửa.

"Từ hôm nay trở đi dì ấy chính là mẹ của con, gọi mẹ đi."

Tô Vãn sẽ không bao giờ quên khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc đó của cha Tô.

Sáu tuổi! Cô bé được đưa vào cửa kia đã sáu tuổi rồi!

Cô thậm chí không dám tưởng tượng, khi mẹ bị bệnh thì cha Tô đang ở bên ngoài lời ngon tiếng ngọt ăn chơi đàng điếm với người phụ nữ khác,

Có phải đã nói rằng chỉ cần mẹ cô chết thì sẽ cưới bà ta vào nhà?

Bọn họ có tư cách gì mà đòi tiền cô?

Kiếp trước khi cô thảm hại nhất, Tô gia đã từng giúp cô chút nào chưa? Từng người từng người trong Tô gia đều cười nhạo cô, kể cả cha ruột của cô!

"Khụ khụ khụ..." Tô Vãn tức giận vô cùng, tâm trạng càng không tốt.

Điện thoại reo.

Tô gia! Lại là Tô gia!

Không chịu được nữa, Tô Vãn tắt điện thoại.

Nếu có thể, cô thậm chí không muốn có bất kì tiếp xúc gì mới Tô gia.

____ ____ ____