Chương 43: Bị ốm

Hễ nhắc đến Tô gia, Tô Vãn lại cảm thấy vô cùng kháng cự.

Thời gian trước cô mới vừa đổi số điện thoại, chính là không muốn liên lạc với mấy người này, không ngờ bọn họ vẫn không buông tha.

Thở dài một hơi.

Tô Vãn cảm thấy cổ họng càng đau hơn, mũi cũng bị nghẹt, đầu choáng váng.

Chẳng lẽ cảm lạnh nặng hơn rồi?

Lên lầu lục lọi tủ thuốc, thấy ngoài thuốc bôi dùng để băng bó vết thương và thuốc cảm chẳng còn gì cả.

"Khụ khụ..." Ho khan hai tiếng, Tô Vãn uống mấy ngụm nước nóng.

Cảm thấy quá khó chịu, cô thay quần áo rồi đi ra hiệu thuốc.

“Bị

ho, còn bị đau họng, ừm.....đầu tôi cũng hơi đau....” Tô Vãn khoanh tay, kéo chặt quần áo.

Sao lại cảm thấy trong hiệu thuốc lạnh thế nhỉ?

"Đau đầu?"

Nhân viên hỏi: "Đau lắm không?"

“Hơi đau thôi.”

“Đã đo nhiệt độ chưa?”

Tô Vãn hơi ngây ra, sau đó đối phương đưa nhiệt kế cho cô, "Đo đi, đau đầu thì chắc là sốt rồi, nếu đau nhiều thì tốt nhất nên đến bệnh viện truyền dịch."

Tô Vãn ngoan ngoãn kéo áo ra, kẹp nhiệt kế vào nách.

Mất khoảng năm phút.

Nhân viên nhìn chiếc nhiệt kế, nói: “Ba mươi bảy độ sáu, sốt nhẹ, không nghiêm trọng lắm, nhưng về nhà phải uống nhiều nước và nghỉ ngơi. Nếu đến tối mà vẫn cảm thấy quá khó chịu thì tốt nhất đến bệnh viện truyền dịch."

Tô Vãn cầm thuốc về nhà, cả người như chẳng còn tí sức sống nào.

Nằm dài trên sofa, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng cảm thấy mệt.

"Cố Trạch Thần..."

Anh ở đâu rồi?

Sao mà không liên lạc được.

Tô Vãn cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào số điện thoại quen thuộc đó, không nhịn được bấm lại lần nữa.

Vẫn không gọi được.

Ya, chắc là nhiệm vụ rất quan trọng nhỉ?

Không phải người ta thường nói quân đội thường xuyên có nhiệm vụ phải bảo mật sao, ngay cả cha mẹ cũng không thể nói.

Quả nhiên khi người ta bị ốm thường sẽ rất dính người.

Nhưng không ngờ vừa mở điện thoại lên, các cuộc gọi không ngừng gọi đến, của Tô gia, của Kiều Lâm, còn có số của người lạ nữa.

Nhất là Tô gia, gọi không được thế là lại gửi tin nhắn.

——[Đúng là một con sói mắt trắng, bản thân sống vô lo vô nghĩ thì mặc kệ cha mẹ, mày có thấy xấu hổ không hả?]

—— [Sáu trăm vạn NDT không thể thiếu, Tô Vãn, trong vòng ba ngày chuyển vào tài khoản của Tô gia, không thì cứ chờ đấy!]

——[Đừng có tưởng không nhận điện thoại thì không phải đưa tiền, mày là người nhà họ Tô! Mau nhận điện thoại cho tao!]

Chuyển tiền?

Mơ cũng đẹp lắm.

Đúng là nằm ở giữa ban ngày.

Tô Vãn nhìn thấy mấy tin nhắn tào lao của Tô là là bực mình, thế là đã chặn luôn số điện thoại.

Thật ra, ban đầu Tô gia muốn gả con gái của Khương Mục Vân là Tô Nhuế vào Cố gia làm thiếu phu nhân.

Thậm chí, Khương Mục Vân thậm còn vì chuyện này mà không từ thủ đoạn, vì con gái, Khương Mục Vân đã hắt đủ loại nước bẩn vào người cô.

Hi vọng Cố Trạch Thần sẽ ghét cô.

Nhưng không ngờ Cố Trạch Thần rất kiên quyết, chỉ cưới cô, hết cách, Khương Mục Vân mới để cô gả vào Cố gia.

Mà bây giờ họ lại tìm cô đòi tiền!

Mặt mũi cũng lớn quá nhỉ!

"Nhà cậu không có ai thì làm sao được? Bây giờ có khó chịu lắm không?" Kiều Lâm lo lắng, "Hay là tớ xin nghỉ đưa cậu đến bệnh viện nhé?"

Nghe giọng của Tô Vãn, cô cảm thấy bệnh khá nghiêm trọng.

“Không sao, tớ ngủ một lát.” Tô Vãn ho hai tiếng, giọng hơi khàn.

Hai người nói chuyện vài câu, Kiều lâm đột nhiên nói: "Đúng rồi, hôm nay Hàn Gia Tâm xin số điện thoại của cậu không biết để làm gì, tớ nói với cậu một tiếng.”

____ ____ ____