Chương 50: Hẹn hò

"Khụ...cậu, có chuyện gì?"

Sau khi cân nhắc, Tô Vãn nhướng mày nhìn Hàn Gia Tâm.

Động tác hơi khựng lại, Hàn Gia Tâm lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là gần đây không thấy cậu, cùng là bạn học mà, cũng phả quan tâm nhau một chút."

Tô Vãn: “…” Cô không nói nên lời.

Chẳng có hứng thú gì bị người ta kéo đi, Tô Vãn chẳng cảm thấy tốt chút nào.

Nhưng Hàn Gia Tâm rất phấn khích, cô còn tưởng mình là bạn trai của cô ta nữa cơ.

Mãi đến giờ học, Tô Vãn mới cảm thấy tai mình thanh tịnh hơn một chút.

"Mấy hôm nay cậu không đến trường đã bị chậm trễ không ít, dây là bài giảng và bài tập của giáo sư, cậu có muốn xem qua không?"

Tô Vãn đột nhiên cảm thấy bên tai ớn lạnh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Gia Tâm đang nghiêng người qua.

"!!!"

"Không cần."

Tô Vãn xua tay, đứng dậy đi về phía Kiều Lâm.

Động tác của Hàn Gia Tâm cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi.

Con tiện nhân này!

Cô đã thể hiện thành ý đến mức này rồi, cô ta còn muốn gì nữa?

Cái dáng vẻ hờ hững kia, thật sự cho rằng bản thân tốt đẹp lắm à?

Giáo sư vỗ tay ra hiệu cho mọi người: “Vào học rồi vào học rồi, đừng nói nữa”.

"Thế nào rồi?" Lúc này, Lâm Nghiên Nghiên đột nhiên nghiêng người qua, trên môi nở nụ cười.

Hàn Gia Tâm nhún vai, vẻ mặt khó chịu. "Tớ cũng hết cách, cứ như nước đổ đầu vịt vậy, cô ta rất phòng bị!”

Nếu không phải tuần trước cô ta hẹn Đường An Dường bị từ chối rồi tiện miệng nói một câu “Tô Vãn sẽ đi cùng em”, thì cô có cần phải hạ giọng thế này không?

Chẳng qua chỉ là thử nhắc đến tên Tô Vãn, ai biết Đường An Dương sẽ đồng ý?

Quả nhiên, con tiện nhân Tô Vãn này đã kết hôn rồi, mà còn ở bên ngoài câu ba đáo bốn! Lả lơi ong bướm!

Người phụ nữ này tốt ở chỗ nào chứ, Đường An Dương vậy mà lại nhìn trúng cô ta....còn cứ nhớ thương cô ta?

Lâm Nghiên Nghiên chỉ cười không nói, "Ừm, nếu Đường An Dương biết cậu lừa anh ta, thì sẽ nghĩ gì về cậu đây?"

Hàn Gia Tâm sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lên.

Phải rồi.

Đường An Dương ghét nhất bị người khác lừa, nếu anh ấy biết bản thân bị lừa ra ngoài nhưng Tô Vãn lại không có ở đó.....

Hàn Gia Tâm không thể tưởng tượng nổi hậu quả, cô tuyệt đối sẽ không để cho Đường An Dương ghét cô!

Hơn nữa... không dễ gì hai người mới có cơ hội ra ngoài, sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Hàn Gia Tâm nghiến răng nghiến lợi, hận cô đến cùng cực.

Lâm Nghiên Nghiên mỉm cười, lật cuốn sách trên bàn.

Nếu lần này vẫn là cô ta hẹn Tô Vãn gặp Đường An Dương, đối phương nhất định sẽ không đồng ý, hơn nữa... cô ta luôn cảm thấy Tô Vãn bây giờ... nói sao nhỉ, cảnh giác với cô ta?

Cô ta không biết có phải là mình nhầm hay không.

Nhưng thái độ bây giờ của Tô Vãn rất lạ.

Lâm Nghiên Nghiên còn nhớ rằng ba tháng trước, người phụ nữ này còn thề non hẹn biển muốn rời khỏi nước W cùng Đường An Dương, không ngờ nhanh như vậy mà đã thay đổi rồi.

Lúc đó Tô Vãn đã cầu xin cô ta: "Tớ không muốn ở bên Cố Trạch Thần nữa, Nghiên Nghiên cậu giúp tớ có được không?”

Vừa đúng lúc chị họ của cô ta lại từ nước ngoài về, đây là thời cơ tốt nhất để ở bên Cố Trạch Thần, nhưng Tô Vãn lại......

Lâm Nghiên Nghiên cắn môi, cảm thấy rất phiền muộn.

Chẳng lẽ trước đây hành vi của cô ta có chỗ nào không đúng, để lộ ra cái gì khiến Tô Vãn nghi ngờ?

Không thể nào, cô ta nói chuyện làm việc luôn rất chú ý cẩn thận.

Người ngu ngốc như Tô Vãn không thể biết được.

"Nghiên Nghiên, cậu có biết Tô Vãn thích gì không?" Một giọng nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Nghiên Nghiên, Hàn Gia Tâm lại nghiêng người qua.

Cô ta rất khó chịu nhưng vẫn mỉm cười, "Chuyện này ấy hả....sô cô la hoặc là đồ ăn vặt, tớ nhớ trước đây cô ta thích ăn đồ ngọt."

____ ____ ____