Chương 5: Chơi với bọn chúng

Kiếp trước thời gian cô và Đường An Dương ở bên nhau thật ra không nhiều.

Tên tra nam đó thường không có thái độ tốt với cô.

Đáng tiếc, cô vẫn như một con lợn, ngu ngốc đến mức không nhận ra trái tim của Đường An Dương căn bản không dành cho mình, còn tiêu hết tiền bạc cho hắn nữa chứ.

Cho nên.......chỉ cần nhớ lại kiếp trước, Tô Vãn lại muốn tự đánh mình.

Tô Vãn không nhịn được lè lưỡi liếʍ môi, nhớ lại nụ hôn vừa rồi.

Cô thậm chí còn không nhận ra rằng ánh mắt của Cố Trạch Thần nhìn thấy hành động này của cô thì như đang bốc lửa vậy.

Quay mặt đi, Cố Trạch Thần xoay người đi về phía phòng tắm, cố gắng không nhìn Tô Vãn.

Nhưng không ngờ cô gái lại không biết sống chết mà chạy qua, “Cố Trạch Thần?”

Giọng nói mềm mại vang vọng bên tai, người đàn ông cảm giác như cơ thể mình đang bốc cháy, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh.

Tô Vãn chỉ đang tập trung vào tiếng kêu của mình mà không thấy bước chân của người đàn ông đã dừng lại, “Bụp” một tiếng.

Còn chưa kịp phản ứng.

Giây tiếp theo, cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, trực tiếp bị éo lên tường, một cơ thể nóng bỏng áp vào người cô.

Hai mắt Tô Vãn trừng lớn.

Cố Trạch Thần ôm lấy cô gái rồi ấn cô vào đó. Anh thở dốc, l*иg ngực phập phồng.

Một cơn đau truyền đến từ trên môi.

Ngay sau đó, người đàn ông áp tới, dùng răng nhẹ nhàng ray cắn đôi môi Tô Vãn, tách chúng ra.

“Ưʍ....”

Trong lòng run lên, Cố Trạch Thần cảm nhận được, quả nhiên, giống với lúc nãy.

Anh hôn cô, nhưng cô không có đẩy anh ra, không đánh anh mắng anh?

Còn nhớ đêm tân hôn, anh chỉ mới ôm cô mà cô đã khóc, đập phá mọi thứ trong nhà, tát anh một cái rồi bỏ chạy ra ngoài.

Tô Vãn bị người đàn ông làm cho choáng váng, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng "Cạch" và cửa được mở ra.

“Anh đi tắm.”

Trước khi cô kịp phản ứng, người đàn ông thì thầm rồi bế cô ra khỏi cửa.

Tô Vãn ngơ ngác đứng đó.

Cố Trạch Trần đóng cửa lại không khỏi thở dài, anh sợ nếu không buông ra, anh sẽ không nhịn được mà cưỡng ép cô.

.........

Đêm đó Cố Trạch Thần nằm trên giường vẫn không hiểu nổi Tô Vãn rốt cuộc là bị làm sao.

Anh đưa tay lên chạm vào môi, dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của Tô Vãn.

Thật ngọt, thật mềm, khiến anh hận không thể......

Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cảm thấy Tô Vãn đang giấu mình gì đó.

Bởi vì ngoài lý do này ra, anh không tìm được lý do nào khác.

..........

Bị một người đàn ông dồn vào tường, Tô Vãn thế mà mộng xuân suốt một đêm......

Cô muốn mắng người.

Cô đâu phải là loại phụ nữ đói khát như vậy, cô rất thuần khiết đấy được không.”

Có điều.......không thể không nói............nhan sắc đó của chồng cô thật sự quá....quá muốn.....pi pi pi...

Cô lại nghĩ di đâu rồi.

Tát vào mặt mình một cái, Tô Vãn hít một hơi thật sâu.

Thiếu nữ à, tém tém lại!

Đột nhiên điện thoại reo lên, Tô Vãn cúi đầu nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Tô Tô, đã hẹn là chiều ngày mốt rồi đấy, cậu nhất định phải tới, nếu không tớ sẽ giận đấy!" là tin nhắn của Lâm Nghiên Nghiên.

Tức giận?

Ha, tức giận cái rắm ấy!!

Tô Vãn căn bản không muốn để ý đến người phụ nữ này. Đang định ném điện thoại đi, cô chợt nghĩ đến điều gì đó.

Cô cúi đầu gõ chữ: “Được, không vấn đề.” Sau đó gửi đi.

Tô Vãn nheo mắt cười.

Chẳng phải tra nam tiện nữ muốn hố cô à? Vậy thì chơi với bọn chúng một lát.

____ ____ ____

Chị còn nói chị không đói khát!!!!