Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn 100 Điểm: Cô Vợ Ngọt Ngào Quyến Rũ Trọng Sinh

Chương 81: Ai chọc giận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên đường đi, Tô Vãn bị người nào đó nắm tay đi đến bãi đậu xe.

Sắc mặt của Cố Trạch Thần vẫn như thường lệ, thờ ơ, không có gì khác trước.

Tô Vãn cúi đầu bước đi, trong lòng vô cùng căng thẳng, đầu óc không ngừng hồi tưởng lại nụ hôn vừa ở nơi công cộng vừa rồi.

Cô ấy có phải... quá chủ động không?

Hơn nữa có rất nhiều người đang nhìn... còn chụp ảnh...

Cố Trạch Thần...sẽ không tức giận nữa đấy chứ, dù sao... với thân phận của anh ấy....truyền ra ngoài thì không hay cho lắm.

"Cố, Cố Trạch Thần?"

Tô Vãn liếʍ khóe môi khô khốc, cẩn thận thăm dò, “Anh giận em sao?”

"Ừm... lúc trước em đã nói với anh rồi, em và anh ta không có quan hệ gì cả... Trước đây anh ta quấy rối em, sau đó em đã chặn anh ta rồi..."

Bước chân anh dừng lại, người đàn ông trầm giọng đáp: "Ừ, anh biết rồi."

Đi tới chiếc Rolls-Royce màu đen, mở cửa, anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng lại: “Tô gia.....”

"Hôm nay... em phải ở lại bệnh viện à?"

“Hửm? ở lại bệnh viện?”

Suy nghĩ của Tô Vãn bị gián đoạn, cô hơi ngớ người, sau khi nhớ ra thì khẽ lắc đầu nói: "Không cần đâu."

Chuyện hôm nay, cô không biết nên nói thế nào.

Cô và Tô gia, sau này sẽ không qua lại quá nhiều nữa.

Có lẽ kể từ khi mẹ cô qua đời, tất cả đã thay đổi... Không, có lẽ ngay từ đầu cô và mẹ cô đã bị lừa rồi.

Cố Trạch Thần hơi ngạc nhiên, sau đó giơ tay xoa đầu cô gái: "Không sao đâu."

“Chỉ là gây phiền phức cho anh rồi, còn phải xin nghỉ phép để qua đây với em.” Tô Vãn hít một hơi thật sâu, cười rất miễn cưỡng.

Không ngờ người đàn ông này lại cong môi, nói: "Không có gì."

Tô Vãn rất là đau đầu.

Thật ra nói ra thì cũng khá mất mặt, Tô gia náo loạn khó coi như vậy, còn để Cố Trạch Thần nhìn thấy, trước đây cha cô cũng vay tiền Cố Trạch Thần....

Truyền ra ngoài thì là Tô gia đang bán con gái mình, ban đầu cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng sự thật là Tô gia thật sự có ý này.

Cố Trạch Thần không nói gì, chỉ kéo cô vào xe, "Vậy em muốn về nhà hay đến trường?”

Bây giờ anh ấy cũng không bận lắm, đã nghỉ phép rồi nên cũng không vội quay về.

Bình thường hiếm khi được ở cùng cô, nhân cơ hội này ở bên nhau cũng chẳng có gì.

Hôm nay Tô Vãn mệt rồi.

Vừa rồi cãi nhau với Tô gia, bây giờ lại cái tiếp một trận nữa với Đường An Dương, thật sự là đã hết sức.

Sau khi trải qua lần này, hy vọng sau này Đường An Dương sẽ không đến tìm cô nữa.

Có lẽ nhìn thấy đối phương mệt mỏi, Cố Trạch Trần không nói thêm gì nữa.

Trên đường đi, trong xe rất im lặng.

Cố Trạch Thần quay lại, nhìn thấy cô gái nhắm mắt dựa vào ghế.

Lông mày anh hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Khẽ cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Trạch Thần đỗ xe bên đường, cởϊ áσ khoác khoác lên người đối phương.

Nghĩ một lát, anh mở cửa bước xuống xe, lấy điện thoại ra bấm gọi.

"Tần Mộ Bạch, giúp tôi tra một chuyện."

Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào của người nào đó.

Cố Trạch Thần cau mày, nghe một lát liền mất kiên nhẫn, "Câm miệng."

“Điều tra xem những năm gần đây Đường gia đã phát triển những ngành nghề gì, bao gồm cả công ty của Đường An Dương, còn có những gì mà anh ta quản lý.”

Cố Trạch Thần vừa dứt lời, đầu bên kia truyền đến một tiếng cảm thán: "Mẹ kiếp đại lão, ai chọc tức anh thế? Con út của Đường gia lại làm cái gì rồi?"

Đôi mắt anh tối sầm, nhưng người đàn ông không nói gì.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Cố Trạch Thần liếc mắt nhìn Tô Vãn đang ngủ trong xe, nhàn nhạt nói: "Không có gì."

____ ____ ____
« Chương TrướcChương Tiếp »