Chương 94: Thật sự muốn ở bên Trạch Thần

Cả bữa cơm Cố Trạch Thần vô cùng mờ mịt.

Tô Vãn đột nhiên nổi giận khiến anh không biết đâu mà lần.

"Vãn Vãn, anh——"

"Ừm chị dâu, em có chuyện muốn hỏi chị..."

Cố Trạch Thần còn chưa kịp hỏi xong đã thấy Tô Vãn quay người nói chuyện với Tưởng Văn Văn.

"..."

Rốt cuộc là chỗ nào làm cô ấy không vui rồi?

Ánh mắt anh trầm xuống, nghĩ không thông.

Đúng thật là....trái tim phụ nữ như kim đáy biển....

.......

Cố lão phu nhân đã lâu không chơi mạt chược, hôm nay vận may tốt, thắng một lượt hết người chơi trên bàn, làm cho mọi người đều kêu nương tay.

“Chị cả, chị không thể nhường chúng em một ván sao?” bác hai bất lực.

Cố lão phu nhân cười nói: "Nhường rồi mà, nhưng là do mấy đứa không thắng được thôi.”

"..."

Một nhóm người đã lâu không ở cùng nhau, chơi gần ba tiếng mới rời đi.

Trong khoảng thời gian này, Cố Thước bị ép ngồi lên bàn chơi.

"Cháu...nhưng cháu không biết chơi..."

Cậu đi du học từ sớm, cái chò mạt chược này hoàn toàn mù tịt.

Xem thì được, nhưng chơi thì hỏng hết.

Cuối cùng là rơi vào két cục thua thảm hại.

Mọi người đều vui vẻ cười lớn.

Cố Thước: "..."

Bắt nạt cậu vui lắm à?

Còn có chút tình người nào không vậy!

Đêm đến.

Mọi người ồn ào cả ngày, bây giờ đều về phòng ngủ sớm.

Tô Vãn và Cố Trạch Thần cũng ở lại, dù sao lâu lắm mới về một lần.

Tưởng Văn Văn mang quần áo sạch đến phòng Cố lão phu nhân: “Mẹ, hai ngày nay thời tiết lạnh, ngày mai mẹ nhớ mặc thêm quần áo nhé.”

"Áo khoác của mẹ con để ở đây."

Tưởng Văn Văn nói mấy câu, đang định quay người rời đi thì Cố lão phu nhân ngăn lại.

"Văn Văn, hôm nay con cũng nhìn thấy rồi." Do dự một lát, bà thở dài, "Trạch Thần và Tô Vãn... bây giờ con thấy hai đứa nó thế nào?"

Tưởng Văn Văn hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút: "Con thấy là thành rồi.”

Như biết được Cố lão phu nhân đang lo lắng điều gì, cô mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, hôm nay con và Tô Vãn ở trong bếp có nói vài câu."

"Lúc đó con cũng rất ngạc nhiên." Tưởng Văn Văn nói tiếp: "Con nhớ lần đầu tiên gặp Tô Vãn ở đám cưới, thấy nó rất ghét Trạch Thần."

"Nhưng hôm nay,,,,con thấy nó thật sự muốn ở bên Trạch Thần."

Cố lão phu nhân sửng sốt, "Thật sao?"

"Vâng." Tưởng Văn Văn gật đầu, "Hôm nay ở trong bếp nấu cơm Tô Vãn có ở bên cạnh, con còn chưa hỏi gì thì nó đã chủ động hỏi Trạch Thần thích ăn gì."

"Lúc đó con không quá để tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Tô Vãn không quan tâm đến Trạch Thần, sao có thể hỏi những vấn đề này?"

Nghe vậy, Cố lão phu nhân hít một hơi dài, cúi đầu uống thêm một ngụm trà, "Con nói như vậy, mẹ cũng yên tâm hơn một chút."

Suy cho cùng, chính bà là người đã để hai đứa con kết hôn theo ý nguyện của ông cụ đã khuất.

Trạch Thần thì không sao, nhưng Tô Vãn thật sự rất phản kháng.

Mặc dù đã đến thăm nhà hai đứa cách đây không lâu, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.

"Mẹ, mẹ đừng lo nữa, mẹ không thể lo lắng cho bọn trẻ cả đời được. Bọn chúng vẫn phải từ từ điều chỉnh mối quan hệ của mình, vợ chồng có xung đột là chuyện bình thường, theo thời gian sẽ tốt hơn thôi."

____ ____ ____