Chương 95: Không biết dỗ thế nào

Mấy năm qua sau khi kết hôn với Cố Viễn Đình, Tưởng Văn Văn cũng đã hiểu được tính nết của người nhà Cố gia, ban đầu cô cũng có xích mích với Cố Viễn Đình, nhưng bây giờ đã hoàn toàn yên ấm rồi.

"Nhưng mà mẹ ơi, con thấy Dung Dung không thích Tô Vãn, giữa hai đứa nó có chuyện gì sao?”

Cố lão phu nhân suy nghĩ chốc lát: “Chuyện này mẹ cũng không rõ, nhưng Dung Dung đã bị cha nó chiều từ nhỏ xấu tính xấu nết, đợi qua một khoảng thời gian nữa mẹ sẽ hỏi nó.”

Sau khi nghe Tưởng Văn Văn nói, đêm nay bà đã có một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau, người già dậy sớm, nhàn nhã ăn sáng, nhìn thấy hai vợ chồng từ trên lầu đi xuống thì mỉm cười.

"Dậy rồi à?" bà vẫy tay với Tô Vãn, "Thế nào, ngủ có ngon không?"

"Dạ ngon ạ."

"Vậy mau qua đây ăn sáng đi, không biết món này có hợp khẩu vị của con không."

Tô Vãn mang dép đi tới, ngồi xuống uống một ngụm sữa trên bàn rồi nói: “Chỉ cần bữa sáng không uống nước cam là được ạ.”

Mọi người bối rối.

Cố lão phu nhân: "???"

Cố Trạch Thần: “.......”

Người đàn ông đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Hôm qua anh phải gặng hỏi rất lâu mới biết được nguyên nhân, sau đó cũng giải thích rồi, cứ tưởng rằng đã không sao, ai ngờ cô ấy vẫn tức giận.

Nhưng mà chuyện đó đã qua bao lâu rồi chứ...

Anh cũng không hiểu khi đó mình đang nghĩ gì nữa...

"Vãn Vãn, chuyện nước cam... em còn giận à?" ăn xong, Cố Trạch Thần hỏi dò.

“Không giận.” Tô Vãn cắn một miếng trứng rán, cười nói: “Em đương nhiên không tức giận....”

Bây giờ cô mới chợt nhận ra, rất lâu về trước, Cố Trạch Thần đã làm rất nhiều chuyện ấu trĩ như vậy với cô.

Không chỉ có sự cố nước cam.

Còn có chuyện khác nữa...

Ví dụ như khi cô thay răng cửa, anh đã cười cô là một bà móm… còn lấy thư tình của người khác gửi cho cô… làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta khó chịu.

Cố Trạch Thần: "..."

Cố lão phu nhân mờ mịt.

Bà càng ngày càng không hiểu người trẻ rồi.

Tưởng rằng hai người cãi nhau, bà lo lắng, gọi Cố Trạch Thần một mình đến thư phòng để thẩm vấn.

Cũng hết cách, người càng lớn tuổi càng dễ lo lắng.

Bà không muốn đột nhiên nghe thấy hai đứa muốn ly hôn hay gì đó, bà sẽ chịu không nổi.

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Cố lão phu nhân, Cố Trạch Thần chưa bao giờ cảm thấy về nhà cũ là một sai lầm như bây giờ!

Làm sao để xoa dịu cơn giận của cô vợ nhỏ, đối với anh thật sự là vấn đề nan giải.

.........

"Chị Tâm Di, khi nào chị mới về?" Cố Dung Dung đóng cửa lại, vừa sơn móng tay vừa hỏi: "Người phụ nữ Tô Vãn hôm qua về Cố gia rồi."

"Lúc đầu em không đồng ý, nhưng không thể ngăn cản cha mẹ được, phiền chết đi được.”

“Dung Dung, sao em lại nói như thế?” Giọng nữ ở đầu bên kia rất dịu dàng, “Chị đã gặp Tô Vãn rồi, cô ấy cũng tốt mà…”

"Tốt? Tốt gì chứ, em nhìn thấy cô ta là thấy khó chịu, em chỉ muốn chị Tâm Di gả cho anh trai em thôi...”

Cố Dung Dung thổi sơn móng tay cho khô, lại nói: "Chị Tâm Di, em chỉ không hiểu tại sao ban đầu anh trai em lại nhìn trúng Tô Vãn? Người phụ nữ đó có gì tốt chứ? Chẳng có điểm nào bằng chị……”

Hai người nói chuyện một lúc khá lâu.

Cuộc gọi kết thúc, đặt điện thoại xuống, sắc mặt Lâm Tâm Di tối sầm.

____ ____ ____