Chương 17: Đưa canh cho Tống Cảnh Chi 1

Sau khi Đường Tiêu Tiêu chần sơ xương ống và xương sườn qua nước sôi thì mang đi hầm.

Các thanh niên trí thức khác đều đang làm việc,, cô bắt đầu thắng mỡ lợn trong một cái nồi khác.

“Thanh niên trí thức Đường có ở đây không?” Giọng của bác Thôi gái vang lên ở bên ngoài.

“Bác, có chuyện gì vậy ạ?” Đường Tiêu Tiêu đi ra từ phòng bếp.

“Bác thấy cháu nấu cơm không có rau xanh nên định mang sang cho cháu một ít.” Bác gái đặt rau lên bàn trong gian nhà chính.

“Bác gái, hết bao nhiêu tiền, cháu đưa tiền cho bác.”

“Chỗ này thì tốn bao nhiêu tiền đâu, chỉ tốn một chút xíu thôi. Bác còn phải về nhà trông cháu nữa, bác về đây.” Bác Thôi gái khoác giỏ trúc đi về như thể sợ bị cô đuổi theo vậy.

“Con người của bác Thôi gái khá tốt.” Đường Tiêu Tiêu đi vào gian nhà chính thì nhìn thấy một ít rau xanh và một quả mướp, còn có mười trái ớt xanh, tuy không nhiều nhưng cũng là tấm lòng của bà ấy.

Sau khi mỡ lợn tan ra, cô làm món sườn kho. Người ở thời đại này không thích ăn xương sườn mà họ đều thích ăn thịt mỡ, càng béo càng ngon.

Đường Tiêu Tiêu biết xương sườn ngon hơn thịt mỡ nhiều, sau này giá cả của xương sườn còn đắt gấp mấy lần thịt mỡ nữa.

Cô lấy hai hộp cơm từ trong không gian ra, hộp lớn dùng để đựng canh xương hầm còn hộp nhỏ dùng để đựng món sườn kho.

Còn thừa một ít sườn kho, cô nấu thêm một ít cơm và xào một ít rau xanh, đây chính là bữa trưa của cô.

Đợi đến khi làm xong những thứ này, nhóm thanh niên trí thức đã đi làm về, Vương Nhị Hỉ kết nhóm với những thôn dân đi cùng mình.

“Tiêu Tiêu, cô mua xe đạp à?” Lưu Phượng Quyên hỏi.

“Ừm, tiện đi ra ngoài mua đồ nên tôi mua luôn một chiếc.” Cô đang ăn cơm trong gian nhà chính.

“Ai ăn thịt vậy, thơm quá.” Là giọng nói của Tào Huy.

Đường Tiêu Tiêu không nói gì, cô tiếp tục ăn cơm của mình.

“Thanh niên trí thức Đường, cô có tiện cho tôi mượn xe đạp một chút được không? Mấy ngày nữa, tôi muốn vào thành phố.” Tào Huy đi tới trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong hộp cơm của cô.

“Không tiện.”

Lưu Đống và Lưu Phượng Quyên ở một bên đang chuẩn bị nấu cơm nhìn nhau cười.

Đường Tiêu Tiêu không muốn để ý tới anh ta, cô nhanh chóng ăn xong phần cơm của mình. Sau khi rửa bát xong và chào hỏi với Lưu Phượng Quyên, cô xách giỏ trúc tới nhà họ Tống.

Lúc cô đến nhà họ Tống, cha mẹ Tống đang nấu cơm.

“Thanh niên trí thức Tiểu Đường, cháu ăn cơm chưa? Cháu vào nhà chúng ta ăn một miếng đi.” Ngay khi vừa nhìn thấy cô, mẹ Tống đã mỉm cười chào đón.

“Thím, cháu ăn rồi ạ, cháu hầm chút canh xương và sườn kho, bổ xương cho đồng chí Tống.”

“Ồ, thế cháu tự đi đi.” Mẹ Tống trả lời một câu xong, bà ấy lại đi vào phòng bếp.

“Vâng ạ.” Đương Tiêu Tiêu xách giỏ trúc vào trong phòng.

Cửa phòng không khóa, Tống Cảnh Chi đang ngồi trên giường đọc sách. Thật ra anh đã biết cô đến từ lâu rồi, không đọc vào một chữ nào ở trong sách cả.

Tuy tay đang cầm sách nhưng anh vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu lam nhạt trông rất xinh đẹp.

“Khụ khụ.” Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, Tống Cảnh Chi lập tức tự phỉ nhổ bản thân, anh đang nghĩ gì vậy chứ?

Người ta chỉ là một cô gái nhỏ tới báo ơn, anh nên khỏe nhanh để cô có thể trở về sớm một chút.

Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên Đường Tiêu Tiêu cũng không chủ động nói chuyện với anh, trong phòng có một chiếc bàn nhỏ, là để Tống Cảnh Chi đặt lên giường ăn cơm.

Cô dời chiếc bàn nhỏ đến trước mặt anh, sau đó mở hộp cơm trong giỏ trúc ra, lặng lẽ đưa đũa và thìa cho anh.

Tiếp đó cô vào bếp bưng cơm tới bày ở trước mặt anh. Sau khi làm xong mọi việc, cô ngồi trên ghế trong phòng và nhìn anh.

“Cô, cô ăn chưa?” Anh cầm đũa và thìa nhưng chậm chạp không có thêm động tác nào khác.