Chương 20: Kết nhóm ăn cơm 2

“Ba mươi đồng là đủ rồi, không cần đưa thêm nữa.” Dù sao cũng không thể tiêu hết ba mươi đồng trong một tháng được.

“Mẹ, hiện tại tiền phụ cấp của con đã hơn một trăm đồng rồi, con có tiền mà.”

“Đó cũng là số tiền con dùng mạng đổi lấy, con giữ lại cưới cho mẹ một cô con dâu càng sớm càng tốt là được.”

“Mẹ, mẹ lại như vậy rồi.”

“Như vậy, như vậy là sao. Con cũng đã hai mươi lăm tuổi, người khác ở tuổi này, con cái đã có thể đi mua nước tương được rồi…”

“Mẹ, mẹ, mẹ, con nhức đầu quá, con đi ngủ đây.” Nói xong, Tống Cảnh Chi nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

“Con khiến mẹ tức chết đi được.” Mẹ Tống trừng mắt nhìn anh, cầm ống nhổ đi ra ngoài.

Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về, cô lấy nửa cân kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng mua lúc sáng và hai cái hộp lớn từ trong không gian ra, tiếp đó gói đồ kỹ lại rồi đi đến nhà trưởng thôn.

Bây giờ mỗi ngày cô đều phải đi đưa canh cho Tống Cảnh Chi, lại còn phải thường xuyên chăm sóc cho anh nên cô cũng sẽ thường xuyên phải xuất hiện trước mặt anh, nếu không làm vậy thì làm sao có thể khiến cho anh tin tưởng cô được.

Vì thế, cô phải bàn bạc công việc với trưởng thôn để xem liệu có công việc nào dễ dàng hơn không, không có công điểm cũng được, dù sao cô cũng không sống dựa vào nó.

Cách bố trí sân ở phía nam cũng không khác là mấy, điểm khác biệt chính là phía sau có bao nhiêu gian phòng.

“Trưởng thôn có ở nhà không ạ?” Đường Tiêu Tiêu đứng ngoài cửa, gọi với vào trong nhà.

“Có, có.” Trong gian phòng chính, giọng thím Ngô vang lên, người cũng đi ra.

“Ái chà, thanh niên trí thức Đường hả, cháu tìm trưởng thôn có việc gì không? Ông ấy đang ở nhà, cháu vào đi.”

Cô đi theo thím Ngô vào gian nhà chính, Tống Kiến Quốc đang ngồi trên ghế uống trà và hút thuốc.

“Thanh niên trí thức Đường tới rồi, cháu có chuyện gì không? Bà mau đi pha trà đi.”

“Thím, không cần đâu ạ, cháu nói xong sẽ đi ngay.”

“Cháu có chuyện gì, mau nói đi.” Tống Kiến Quốc cười nói.

“Trưởng thôn, chú biết cháu từ thôn trở về làng chủ yếu là để chăm sóc cho đồng chí Tống Cảnh Chi. Vì thế, cháu muốn hỏi xem cháu có thể làm một chút công việc đơn giản và dễ dàng hơn được không?”

Tống Kiến Quốc nhìn cô với vẻ hơi khó xử: “Cũng không phải là không thể nhưng thanh niên trí thức Đường, cháu phải biết rằng nếu như cháu không làm việc thì cháu sẽ không có công điểm, cũng sẽ không có lương thực.”

“Không sao đâu trưởng thôn, cháu sẽ tự giải quyết việc này, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái tới trưởng thôn.”

Nghe cô nói vậy, Tống Kiến Quốc mới yên tâm: “Được, vậy cháu có thể đi cắt cỏ heo. Mỗi gùi được hai điểm công điểm, mỗi ngày phải gánh ít nhất một gùi. Nhưng thanh niên trí thức Đường, đến lúc gặt lúa, cháu vẫn phải phụ giúp.”

“Trưởng thôn, không có vấn đề gì, cháu cảm ơn ạ!” Đường Tiêu Tiêu đặt đồ lên bàn.

“Vậy cháu về trước đây, cháu cảm ơn chú.” Cô lại cảm ơn lần nữa.

“Thanh niên trí thức Đường, cháu cầm thứ này về đi, chú không thể nhận được.” Tống Kiến Quốc cũng không thấy thứ cô đặt xuống là gì, vội vàng từ chối.

Đường Tiêu Tiêu cũng không để ý đến lời từ chối của ông ấy, cô rời khỏi gian nhà chính, thím Ngô vội cầm đồ đuổi theo tới cửa.

“Thanh niên trí thức Đường, chúng ta không thể nhận được, cháu mau cầm về đi.”

“Thím, thím đừng làm vậy, đợi một lúc nữa bị người khác nghe thấy sẽ không ổn đâu.” Cô vội đẩy ra mấy cái rồi chạy đi thật nhanh.

“Thanh niên trí thức Đường này thật là.” Thím Ngô cầm đồ bất lực nhìn Tống Kiến Quốc.

“Thôi bỏ đi, từ nay về sau, chúng ta chiếu cố con bé thêm một chút là được, dù sao con bé cũng tới đây vì Cảnh Chi.”

Thím Ngô mở túi nhỏ ra, nhìn xem bên trong là thứ gì: “Cái này…”

Sáng nay, bà vừa nhìn thấy Đường Tiêu Tiêu mua kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng này xong, không ngờ con bé lại mang tới nhà bà ấy.

“Thuốc lá này.”

“Chắc hẳn con bé mang từ nhà đến, hai hộp ngày hôm qua cũng là con bé mang tới.” Tống Kiến Quốc nói, xem ra điều kiện gia đình nhà thanh niên trí thức Đường khá tốt.