Chương 27: Tôi thấy hôm nay anh nói hơi nhiều 1

Thật ra Đường Tiêu Tiêu không biết làm cá, chủ yếu là vì cá trơn trượt, cô không thể cầm vững.

Cô cho tay vào giỏ, từ từ nhắm mắt lại, vừa bắt được con cá, nó đã rơi xuống đất, sau đó nảy lên vài lần trên mặt đất.

"Ôi trời ơi, mẹ ơi, Tống Cảnh Chi, Tống Cảnh Chi." Cô sợ đến mức lùi lại vài bước.

“Phì.” Tống Cảnh Chi cười nói: “Gọi tôi với mẹ cô cũng vô dụng.”

Cô quay đầu liếc mắt nhìn anh, sao cứ cảm thấy cái người Tống Cảnh Chi đang ngồi trên xe lăn này trông gợi đòn thế nhỉ?

Cô nhìn đống củi chất ở góc tường, bước tới nhặt một cây lớn lên.

"Cô đang làm gì vậy?"

“Anh đoán xem.” Vừa nói cô vừa nhặt củi lên, vung mạnh vào con cá lóc lớn một cây, con cá lóc lớn bật dậy khỏi mặt đất khiến cô sợ hãi lùi lại.

“Shhh....” Tống Cảnh Chi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

“Mày mà còn vùng được thì tao sẽ gọi mày là cá sắt.” Cô vung gậy thêm hai lần nữa, thịt cá tan nát.

“Cái này còn có thể ăn được sao?” Anh nhìn con cá hơi thảm thương không nỡ nhìn trên mặt đất.

"Ăn được chứ, nhất định phải ăn được."

Cô nhặt con cá trên mặt đất lên, bỏ nội tạng và mang cá, rửa sạch và dội máu cá trên mặt đất.

Tống Cảnh Chi theo cô vào bếp, nhìn cô làm vảy cá, bỏ xương rồi bắt đầu chặt thịt cá.

"Con cá này đáng thương quá."

Đầu tiên bị đánh chết bằng một gậy, sau đó còn bị thêm hai gậy nữa, giờ lại bị lột da lóc xương, cuối cùng biến thành thịt băm.

Đường Tiêu Tiêu đi tới trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh.

Cô đột nhiên đến gần, mùi hoa sơn chi thoang thoảng truyền tới khiến anh đỏ lỗ tai.

"Tống Cảnh Chi, tôi thấy hôm nay anh nói hơi nhiều."

“Có, có sao?” Anh quay mặt đi, ngượng ngùng đối mặt với cô.

“Đi giúp nhóm lửa đi.” Cô đẩy anh đến bếp lò, anh nhìn cô không nhúc chích.

"Sao vậy? Anh bị thương ở chân chứ không phải tay."

“Ừ.” Anh gật đầu và bắt đầu giúp nhóm lửa.

Anh nhìn cô đun nồi nước, sau đó rửa tay, nặn thịt cá thành từng viên rồi cho vào nồi.

“Cô có vẻ nấu ăn rất giỏi.”

Món sườn kho với canh thịt viên hôm qua người bình thường cũng không làm như vậy. Còn món canh cá viên này, bây giờ chỉ cho cá vào nồi đun sôi với nước, có mùi tanh nồng nặc.

"Thích ăn thì thích nấu thôi."

Cô nhìn vườn rau bên ngoài, hái hai quả dưa chuột và mười trái ớt xanh, gọt vỏ vài củ khoai lang rồi vo gạo.

“Nhóm lửa nồi đằng kia đi, tôi sẽ nấu cơm khoai lang.”

“Ồ.” Tống Cảnh Chi đáp lại, nhanh chóng nhóm lửa.

“Cô muốn nấu đồ ăn cho bố mẹ tôi luôn hả?” Có vẻ như phần cô nấu có hơi nhiều.

"Anh bớt nói nhảm đi, chẳng lẽ tôi chỉ nấu cơm cho chúng ta à? Có đúng không? Hơn nữa, bây giờ anh đã có thể cử động được rồi, tôi nghĩ anh không muốn ăn cơm ở trên giường đâu, chúng ta cùng nhau ăn một bữa náo nhiệt."

“Ừ.” Tống Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn cô, cô giống như một tia sáng, soi sáng cuộc đời anh.

Khi ở trong quân đội, cuộc sống của anh trừ huấn luyện chính là ra ngoài làm nhiệm vụ. Sau khi bị thương trở về nhà, anh chỉ có thể ngồi trên giường, bố mẹ anh ban ngày phải đi làm, chỉ có mấy cuốn sách bầu bạn với anh.

Canh cá viên đã chuẩn bị xong, Đường Tiêu Tiêu lấy ra bát, nhổ hai rễ hành lá ở vườn rau, rửa sạch, cắt thành từng đoạn rồi rắc lên trên.

Rửa sạch nồi lần nữa, rửa sạch ớt xanh và dưa chuột, thái ớt xanh trên thớt hai ba lần, cho dầu vào nồi rồi bắt đầu làm dưa chuột xào ớt xanh.