Chương 38: Tôi không muốn tiền, tôi muốn báo công an 2

Lúc này, chồng Trần Phượng Nha đi đến vừa vặn nghe được những lời này, tức giận đến đạp bà ta hai phát: “Cho bà lắm mồm này.”

Sau đó lại hiện khuôn mặt tươi cười với trưởng thôn rồi nói: “Trưởng thôn, chúng ta đừng báo công an, tôi bằng lòng bồi thường tiền, chúng tôi bồi thường tiền được không?”

Lúc này Từ Trạch Minh và Hà Tiểu Thiến ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, sau khi nhận được tín hiệu của Đường Tiêu Tiêu mới lên tiếng.

“Không được, nhất định phải báo công an, thanh niên trí thức chúng tôi tới đây để kiến thiết nông thôn, chịu uất ức còn không thể báo công an sao?” Hà Tiểu Thiến chống nạnh lớn tiếng nói, khí thế này giống như không báo công an thì thề không bỏ qua.

“Trưởng thôn, việc này nhất định phải cho thanh niên trí thức Đường và đồng chí Tống một sự công bằng, bằng không tập thể thanh niên trí thức chúng tôi sẽ đến ban công tác thanh niên trí thức tố cáo chuyện thôn mọi người bao che.” Từ Trạch Minh tiến lên một bước.

Trưởng thôn qua lại một vòng ở trên người ba người, thầm cảm thán ba người này phối hợp thật hay, đúng là không phục cũng không được: “Mọi người muốn thế nào mới không đi báo công an?”

Đường Tiêu Tiêu nhìn Từ Trạch Minh một cái, cô không biết tình huống nhà Trần Phượng Nha, nhưng Từ Trạch Minh tới lâu hơn nên vẫn biết đôi chút.

Năm đứa con gái nhà bà ta kiếm được không ít tiền sính lễ, đều để tích góp lấy vợ cho Lưu Đại Bảo, mỗi tháng năm người con gái còn bị ép trở về đóng tiền dưỡng lão.

“Thế này đi, thanh niên trí thức Đường, nể tình người trong thôn và trưởng thôn, cứ để đồng chí Trần Phượng Nha bồi thường cho cô và đồng chí Tống mỗi người ba trăm đồng có được không?”

Các thôn dân ở gần đó bắt đầu nghị luận, nhiều tiền như vậy, bình thường bọn họ còn chưa từng nghe thấy.

“Nói cái gì? Sao không đi cướp đi? Người trong thôn chúng ta một năm mới có được thu nhập mấy chục đồng.” Lưu Phú Quý, chồng của Trần Phượng Nha mặc kệ, một người ba trăm, hai người là sáu trăm đồng lận đấy.

Đầu năm nay gạo bao nhiêu tiền một cân? Thịt bao nhiêu tiền một cân?

“Vậy coi như tôi chưa nói, thanh niên trí thức Đường đưa chìa khóa xe của cô cho tôi đi, tôi đi báo công an.” Từ Trạch Minh đưa tay, hỏi Đường Tiêu Tiêu chìa khóa.

Đường Tiêu Tiêu cầm chìa khóa đưa cho anh ấy, Từ Trạch Minh cầm lấy chìa khóa định rời đi.

“Thanh niên trí thức Từ, cậu chờ một chút, chờ một chút.” Trưởng thôn và kế toán kéo một cánh tay của Từ Trạch Minh lại.

“Kéo tôi làm gì? Các người cũng muốn vào đồn công an sao?”

Trưởng thôn và kế toán vừa nghe lời này, lập tức buông lỏng tay ra.

“Lưu Phú Quý, còn không về nhà lấy tiền, thật sự muốn nhìn vợ ông bị bắn chết sao?” Kế toán là người biết tính toán nhất ở trong thôn, đương nhiên biết nhà họ Lưu có số tiền này hay không.

“Tôi.” Lưu Phú Quý nhìn Trần Phượng Nha bị đánh thành đầu heo ở trên mặt đất, nói thật là muốn để bà ta bị bắn chết cho rồi.

“Lưu Phú Quý, ông không muốn cứu tôi?” Trần Phượng Nha túm lấy quần Lưu Phú Quý mà bò dậy, người đầu ấp tay gối nhiều năm, sao có thể không nhận ra ý định của ông ta.

“Tôi không muốn tiền, tôi có tiền, tôi muốn báo công an.” Tiếng khóc của Đường Tiêu Tiêu lại truyền đến, thanh âm uất ức đó, làm cho thím bên cạnh cũng có chút xúc động.

Cũng đúng, rõ ràng con gái người ta đến để báo ân, kết quả bị người ta nói thậm tệ như vậy.

Huống chi cả thôn đều biết thanh niên trí thức Đường không thiếu tiền, Tống Cảnh Chi cũng không thiếu tiền, người ta cần tiền của bà làm gì? Người ta chỉ muốn xả giận, muốn bà bị bắn chết thì bà có thể làm sao?

“Rốt cuộc tính thế nào?” Từ Trạch Minh nhìn về phía trưởng thôn và kế toán.

Trưởng thôn quyết định không lên tiếng, việc này còn liên lụy đến người nhà họ Tống, danh hiệu tiên tiến của thôn có lớn bằng danh dự của cháu ông ấy sao?

Phản ứng của trưởng thôn khiến mọi người càng thêm chắc chắn rằng nếu báo công an, e là Trần Phượng Nha này chạy không thoát.

“Lưu Phú Quý.” Giọng nói của kế toán rất lớn, làm Lưu Phú Quý sợ tới run rẩy.

“Tôi bồi thường, tôi bồi thường.”

“Đi, tôi theo ông lấy tiền.” Kế toán gọi hai người đỡ Lưu Phú Quý trở về lấy tiền.

“Chú họ, bọn họ ở kia.” Thạch Đầu chỉ vào đám người.

Tống Cảnh Chi nhìn bóng dáng nho nhỏ run rẩy ghé vào người mẹ anh, anh hận mình ngồi trên xe lăn không thể xuống ruộng, không thể đến bên cô.

Đồng ý để cô chăm sóc cho mình, cuối cùng vẫn khiến cô bị nói bóng nói gió, quả nhiên vẫn hại cô.