Chương 14

Nguyễn Cửu ngẩng đầu nhìn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Anh Hoa sau khi trọng sinh, ánh mắt cô rất nghiêm túc, đánh giá vô cùng tỉ mỉ, từng tí từng tí lướt qua.

Vương Anh Hoa bị nhìn đến có chút sởn tóc gáy, vô thức cảm thấy Nguyễn Cửu có phải bị kí©h thí©ɧ nên tinh thần không bình thường không? Sao ánh mắt lại đáng sợ như vậy?

"Chị dâu Nguyễn?" Vương Anh Hoa không nhịn được mở miệng.

Nguyễn Cửu thu hồi ánh mắt, cúi đầu, lắc đầu.

"Tôi không sao." Giọng cô rất nhẹ.

Vương Anh Hoa vội cười nói không sao là tốt rồi, lại quan tâm hỏi han thêm vài câu, thấy Nguyễn Cửu lại ngẩng đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt đó, da đầu tê dại, nói thêm vài câu nữa thì vội vàng đi mất.

"Con gái thứ hai nhà họ Vương dạo này nhìn hoạt bát hơn nhiều rồi." Bên cạnh, con dâu thứ hai nhà họ Tống là Đặng Hướng Hồng thuận miệng nói một câu.

Con dâu thứ ba là Tiền Đa Du cũng gật đầu, vô cùng tán thành.

"Đúng là hoạt bát hơn nhiều, trước đây lúc nào cô ấy cũng ủ rũ không nói một lời ngồi trong góc, nhưng mấy hôm nay, em thấy cô ấy đi lại trong thôn, còn nói chuyện với mọi người, nói cười vui vẻ."



"Cảm giác như đột nhiên biến thành một người khác vậy, nhìn thấy hơi đáng sợ." Cô ta vừa nói vừa xoa xoa cánh tay.

Có lẽ người một nhà thì thường giống nhau, nhà họ Tống từ mẹ chồng Vương Tú Chi đến ba người con dâu, đều không phải là người lắm lời và hoạt bát, Nguyễn Cửu dịu dàng yên tĩnh, Đặng Hướng Hồng điềm đạm cẩn thận, Tiền Đa Du thì chất phác thật thà, cô ta tuy thích nói nhưng dễ đắc tội với người khác nên ở bên ngoài rất ít khi mở miệng.

Người con gái duy nhất là Tống Ái Hồng thì thích nói thích cười, chỉ là lúc này cô bé đang buồn bã, đang ủ rũ.

"Đừng nói lung tung." Vương Tú Chi liếc nhìn xung quanh, cảnh cáo một câu.

Lúc này không nên nói những lời vớ vẩn.

Tống Hữu Lương và Mạnh Tiêu cùng mấy người đàn ông khác đều đi theo sau, nói chuyện với nhau.

Họ bàn bạc với nhau về cách đối phó với nhà họ Nguyễn, trong lúc đó Tống Hữu Lương nhìn Mạnh Tiêu mấy lần, cúi đầu suy nghĩ.

Đi một mạch về nhà họ Tống, trong sân vẫn treo đồ tang trắng, Nguyễn Cửu ngồi trong sân, ngơ ngác nhìn.

Mạnh Tiêu nhìn thoáng vào nhà.