Chương 29: Chờ Đợi Tiêu Thanh Như 1

Tiêu Thanh Như đi làm về nhà cũng nghe được chuyện của Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

"Không biết Giang Xuyên suy nghĩ như thế nào, nhất định muốn khiến cha nó giúp đỡ để Đỗ Vãn Thu ở lại viện gia chúc, cha nó tức đến mức muốn cắt đứt quan hệ cha con với nó đấy."

"Cả ngày nay, mẹ của nó đến nhà tìm mẹ để nói chuyện, nói một hồi thì khóc."

"Con nói xem Giang Xuyên này cũng thật là, nó giữ Đỗ Vãn Thu ở lại đây, không phải là có ý muốn chịu trách nhiệm cho cuộc sống sau này của cô ta sao?"

"Trách nhiệm nặng nề như vậy, cũng không dễ dàng gì để gánh vác, hơn nữa còn phải gánh vác cả đời, nếu không sau này xảy ra chuyện gì Giang Xuyên sẽ bị người ta mắng chửi?"

Một người đàn ông muốn gánh vác cuộc sống sau này của một người phụ nữ, chuyện này là có ý gì chẳng phải đã quá rõ hay sao?

Cũng không biết Giang Xuyên là ngốc thật hay là giả ngốc nữa.

May mắn Thanh Như không gả cho Giang Xuyên, nếu không bây giờ thế nào cũng hối hận đến chết.

Mẹ Tiêu vừa nói lại vừa để ý đến biểu cảm của con gái.

Thấy sắc mặt của cô không có gì thay đổi, trên mặt hoàn toàn là vẻ thờ ơ, dường như đang nghe một câu chuyện của người lạ, cũng không vì chuyện của Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu mà mất đi khẩu vị lúc ăn cơm.

Tâm trạng của mẹ Tiêu không kiềm được mà vui vẻ, xem ra con gái đã thật sự buông xuống được rồi.

Mọi người ở chung trong viện gia chúc, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hoàn toàn không có khả năng né tránh được nhà họ Giang.

Lúc này mẹ Tiêu nói chuyện của bọn họ cũng là vì bà muốn quan sát thái độ của con gái.

Mặt khác bà thấy có một số vấn đề càng cố ý lảng tránh thì vết sẹo mà nó để lại càng sâu.



Nếu bọn họ ra sức né tránh nhà họ Giang, không biết còn có bao nhiêu người sẽ tưởng rằng Thanh Như nhà bọn họ chưa thể nào buông bỏ được Giang Xuyên ấy chứ.

Bà hừ một tiếng, phải để cho tất cả mọi người xem bọn họ vốn dĩ không quan tâm Giang Xuyên.

Bỏ lỡ Thanh Như là tổn thất của anh ta.

Tiêu Hoài Thư nhìn em gái, nghĩ cần phải giúp anh em tốt một phen: "Mẹ, lúc ăn cơm đừng nói chuyện người ngoài."

"Sau này cũng đừng nhắc đến, nếu không với tính tình nóng nảy của con, ngày nào đó không chừng sẽ đi đánh nó một trận cũng nên."

Không được đánh nhau, mẹ Tiêu vội nói: "Được được được, không nhắc đến nữa, dù sao cũng không liên quan gì đến nhà của chúng ta, ai muốn làm gì thì làm."

Bà gắp cho con trai và con gái mỗi người một cái bánh bao: "Thời tiết lạnh rồi, mấy đứa nên ăn nhiều một chút cơ thể mới ấm được."

"Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Tiêu Thanh Như múc cho mẹ một bát cháo nóng hôi hổi, cũng lấy bánh bao của mình bẻ ra làm đôi.

"Một mình con ăn không hết."

Mẹ Tiêu tự nhiên mà tiếp nhận: "Sáng mai mẹ sẽ luộc trứng gà cho con, ngoài ra còn nấu thêm gừng với đường đỏ, đảm bảo con sẽ ấm cả ngày."

Bởi vì Tiêu Thanh Như ở trong tuyết lạnh quá lâu, mẹ Tiêu muốn giúp cô bồi dưỡng cơ thể.

Nếu để lại di chứng thì sẽ không tốt.

"Một rổ kia là của Tiểu Hứa mang đến, đủ cho con ăn cả một tháng, chờ khi nào con ăn hết rồi mẹ lại đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua, hoặc qua nhà đồng hương đổi một chút."

"Mẹ, mọi người cùng nhau ăn đi, một mình con ăn cũng ngại lắm ạ."



"Con là người bệnh, còn lại làm phẫu thuật nữa, bồi bổ thêm thì có gì đâu mà ngại?"

"Người bệnh là con, còn mọi người vất vả chăm sóc, tốt nhất là mọi người cùng nhau bồi bổ ạ."

Cha Tiêu dở khóc dở cười: "Điều kiện nhà chúng ta không đến mức không mua nổi trứng gà, không cần quá chắt chiu đến như thế, phiếu mua hàng hết thì nói với bố, bố sẽ nghĩ cách."

Tiêu Hoài Thư lấy một xấp phiếu từ trong túi áo bành tô ra: "Mẹ, mẹ cầm dùng trước đi."

Nhìn kỹ, có đủ phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu dầu…

"Tiền trợ cấp và phiếu mua hàng của con nên dành dụm sau này còn dùng để cưới vợ nữa đấy."

"Con có để dành rồi." Anh đẩy phiếu lại trước mặt của mẹ: "Con đã hơn hai mươi tuổi rồi, không thể cứ ăn cơm miễn phí ở nhà mãi."

"Vậy mẹ giữ cái này, con có cần tới thì nói với mẹ nhé."

"Vâng."

Lần này Tiêu Thanh Như bị bệnh, khiến cho mẹ Tiêu hoàn toàn hiểu được sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.

Vì thế, bà hùng hồn nói: "Sau này mỗi ngày mẹ sẽ cho mỗi người trong nhà một cái trứng gà luộc."

"Mẹ đừng quên cho chính mình."

"Mẹ không có đi làm bồi bổ như thế mà làm cái gì?"

Không một ai trên bàn cơm ủng hộ câu nói này.