Chương 37: Vào Thành Phố 1

Ngày hôm sau Tiêu Thanh Như không đi làm, nghe được tin Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu kết hôn từ mẹ.

"Đợi có giấy kết hôn, nó sẽ đi lĩnh chứng, nghe nói còn xin nhà, sau này chắc là muốn dọn ra ngoài."

"Chuyện ngày hôm qua ầm ĩ quá lớn, Đỗ Vãn Thu còn muốn thêm loạn, ngoài cưới cô ta ra, Giang Xuyên cũng không còn cách nào khác."

Bàn tay cầm đũa của Tiêu Thanh Như hơi khựng lại, trong đầu cô chỉ có bốn chữ, quả nhiên như thế.

Khi Giang Xuyên hết lần này đến lần khác bảo vệ Đỗ Vãn Thu, trong tiềm thức cô cảm thấy sẽ có một ngày như vậy.

Vì vậy, sau một thoáng thất thần, cô lại khôi phục như bình thường.

Bọn họ không còn quan hệ gì nữa, Giang Xuyên muốn kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến cô.

Cô nuốt đồ ăn trong miệng, bình tĩnh nói: "Tốt quá rồi, đến lúc đó còn có thể đi ăn cỗ."

Mẹ Tiêu bái phục con gái nhà mình, lúc này rồi còn nghĩ đến việc ăn cỗ.

Bà dở khóc dở cười nói: “Con muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con.”

"Tạm thời chưa muốn ăn gì ạ."

Ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, cô nói: “Mẹ, hôm nay con hẹn Tống Viện vào thành phố xem phim, mẹ không cần chuẩn bị bữa trưa cho con đâu.”

"Tiểu Tống trở về rồi à?"



“Vâng, dạo này trời lạnh, học sinh khó khăn không có áo ấm, nên nhà trường cho các em nghỉ.”

Tống Viện làm giáo viên tiểu học trong đội sản xuất, một hai tháng mới về một lần.

Mẹ Tiêu biết tình cảm hai người tốt, không giữ Tiêu Thanh Như ở nhà: “Buổi chiều về sớm một chút, trên đường nhớ chú ý an toàn."

"Mấy thằng nhóc chơi bời lêu lổng trong thành phố, đừng để ý đến bọn chúng."

Bây giờ không đi học, lại khó tìm việc, phần lớn không có việc gì làm, tụ ba tụ bốn ở ngoài đường, mẹ Tiêu lo lắng không phải là không có lý.

Tiêu Thanh Như kiêu ngạo hất cằm: “Mẹ quên đồng chí Tiểu Tống giỏi nhất là gì rồi à? Với lại con gái mẹ cũng không phải là dễ bắt nạt.”

“Công phu mèo cào cha con dạy cho con, nếu gặp chuyện thật, cũng không biết có hữu dụng hay không.”

"Không sao, con chạy nhanh lắm, không đánh lại thì mình chạy."

"Con nhóc nhà con, đừng có chọc mẹ buồn cười."

"Mẹ, vậy con ra ngoài đây, tiền phụ cấp tháng này của con đã có, khi về con sẽ mua thịt kho tàu cho mẹ."

"Được, nếu không có thịt kho tàu thì mua món khác."

"Con biết rồi."

Giống như Tiêu Hoài Thư, Tiêu Thanh Như cũng tự cầm tiền phụ cấp của mình, nhưng lương của cô không thể nào so với anh trai được, chỉ có hơn ba mươi tệ.

Những công nhân bình thường ở trong công xưởng lương một tháng cũng chỉ ba mươi đến bốn mươi tệ, còn phải nuôi một đại gia đình.



Không có áp lực phải nuôi gia đình, Tiêu Thanh Như hạnh phúc hơn đại đa số người.

Khi nhận được tiền lương hàng tháng, mời người nhà ăn ngon, làm cô cảm thấy rất có thành tựu.

Cô nhét hộp đựng cơm vào túi, tạm biệt mẹ, rồi đạp xe ra ngoài.

Mẹ Tiêu vẫn đứng ở cửa, lớn tiếng nhắc nhở cô đi chậm lại, đừng để bị ngã.

“Hôm nay Thanh Như nhà chị không đi làm à?” Đồng chí Triệu sống ở nhà bên cạnh hỏi.

“Mấy hôm nay nghỉ phép, hẹn bạn vào thành phố xem phim đấy.”

"Tuổi trẻ tốt thật đấy, nếu tôi trẻ hơn vài tuổi, tôi cũng đạp xe hai tiếng vào thành phố xem phim giống như Thanh Như."

Mẹ Tiêu bị chọc cười: “Tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, cứ để bọn nó chơi đi."

"Nghe nói thằng nhóc nhà họ Giang sắp kết hôn, Thanh Như không bị ảnh hưởng gì chứ?"

Nhắc tới chuyện phiền lòng, nụ cười trên mặt mẹ Tiêu hơi nhạt đi: “Hai nhà chúng tôi đã hủy hôn ước, trai cưới gái gả là chuyện bình thường, ảnh hưởng gì được chứ? Vừa nãy nó còn nói chờ để ăn cỗ đấy."

"Thanh Như có lòng cởi mở như vậy, phúc còn ở phía sau."

"Mượn lời chúc tốt đẹp của chị."

Với địa vị của cha Tiêu, con gái nhà bọn họ không phải lo chuyện lấy chồng.