Chương 40: Vô Tình Gặp Mặt 2

Đỗ Vãn Thu đèn nén lòng, không được nóng vội, đợi kết hôn rồi, sớm muộn gì cô ta cũng có cơ hội gạo nấu thành cơm với Giang Xuyên.

Đỗ Vãn Thu vuốt ve lọn tóc bên tai, nở nụ cười dịu dàng nói: “Nếu như một ngày nào đó anh muốn quay lại với đồng chí Tiêu, chúng ta sẽ ly hôn.”

Lẽ ra Giang Xuyên phải thẳng thừng phủ nhận, nhưng anh ta lại không nói gì.

Đỗ Vãn Thu dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Hôm nay tôi muốn vào thành phố một chuyến, anh có cần mua gì không? Tôi mua về cho anh."

"Bây giờ cũng đã trưa rồi, để ngày mai rồi đi đi, hoặc là chờ lần sau tôi được nghỉ phép tôi đi cùng cô."

"Có làm chậm trễ công việc của anh không, hay là vẫn để tôi tự mình đi đi."

"Không đâu."

Sau khi nói rõ ràng chuyện cần nói trước khi kết hôn, Giang Xuyên rời đi, một giây cũng không muốn ở lại.

Đỗ Vãn Thu không quan tâm, dù sao cũng phải cho người đàn ông này một chút thời gian, để anh ta thích ứng với thân phận mới.

Trước kia Tiêu Thanh Như quá coi trọng Giang Xuyên, vì quá cứng nhắc nên mới bị bỏ rơi.

Chỉ cần nghĩ đến mình đánh bại Tiêu Thanh Như, cô gái xinh đẹp nhất trong viện gia chúc, trong lòng Đỗ Vãn Thu cảm thấy tràn ngập cảm giác thành tựu.

Không giữ được trái tim đàn ông, xinh đẹp thì cũng có tác dụng gì?

Tâm trạng Đỗ Vãn Thu rất tốt, ôm đứa bé dỗ nó ngủ.

Đây thực sự là phúc tinh của cô ta, trước đó có thể ở lại viện gia chúc, cũng là bởi vì cô ta mang thai, không thích hợp ngồi tàu đường dài.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Đỗ Vãn Thu biết, nguyên nhân Giang Xuyên chăm sóc cô ta, một phần cũng là vì đứa bé này.

"Tiểu Bảo, sau này con sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Giang, con có vui không?"



"Con phải ngoan ngoãn lớn lên, chỉ cần con có tiền đồ, nhà họ Giang nhất định sẽ nhìn mẹ con mình với cặp mắt khác."

Đứa bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đỗ Vãn Thu cứ ôm đứa bé, nói chuyện với nó không ngừng.

Có một số việc đè nén trong lòng cô ta đã lâu, cô ta cần tống nó ra.

Trẻ con là đối tượng tốt nhất để tâm sự, không cần lo nó sẽ nói ra ngoài.

Tiêu Thanh Như và Tống Viện ở bên này xem phim xong, đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

Vừa bước vào đã thấy một bóng người quen thuộc.

"Đồng chí Hứa, sao anh lại ở đây?"

"Ra ngoài làm việc, không ngờ lại gặp bọn em ở đây."

"Đúng là trùng hợp."

Hứa Mục Chu nói: “Cùng ngồi một bàn thì thế nào?”

Tiêu Thanh Như nhìn Tống Viện, yên lặng hỏi ý kiến

của cô ấy.

Tống Viện tính tình cởi mở, còn biết Hứa Mục Chu là ân nhân cứu mạng của Tiêu Thanh Như, dĩ nhiên là nể mặt mũi.

“Vậy thì chúng ta ngồi chung một bàn đi."

Anh tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ nói: "Bọn em muốn ăn gì? Tôi đi ra quầy gọi món."

Tiêu Thanh Như thị lực tốt, có thể nhìn thấy rõ tên các món ăn được viết trên tờ giấy trắng ở quầy, vì số lượng có hạn nên không có nhiều món để lựa chọn.



"Tôi muốn ăn mì thịt bò."

"Tôi cũng giống như Thanh Như."

Hai người đưa tiền và phiếu đã chuẩn bị trước cho Hứa Mục Chu: “Đồng chí Hứa, làm phiền anh rồi."

"Đừng khách sáo."

Sau khi thoải mái nhận tiền và phiếu họ đưa, Hứa Mục Chu đi đến quầy gọi đồ ăn.

Tiêu Thanh Như lấy hộp cơm từ trong túi ra: “Tớ còn phải mua một phần thịt kho tàu về nhà."

Lúc này đã đến giờ cơm, Tống Viện nói: "Tớ sẽ giữ chỗ giúp các cậu, cậu đi gọi món đi."

"Tớ đi rồi về ngay."

Hứa Mục Chu quay đầu nhìn cô: “Còn muốn gọi thêm gì à?”

“Thịt kho tàu, đem về cho cha mẹ tôi ăn.”

Hứa Mục Chu nhếch môi, đúng là một cô gái hiếu thảo.

Làm thế nào đây, trông như càng hấp dẫn hơn.

Tống Viện chống cằm, nhìn bóng lưng của đôi nam nữ.

Nam thì cao, nữ thì thanh tú, chỉ cần nhìn vào bóng lưng là biết họ có xứng đôi hay không.

Hứa Mục Chu là bạn của anh Hoài Thư, nhân cách nhất định đáng tin, vả lại nghe nói anh lái phi cơ rất giỏi, tương lai cực kỳ tươi sáng.

Nếu như bọn họ có thể thành đôi, có vẻ như cũng khá tốt.