Chương 42: Đi Hợp Tác Xã Cung Ứng Và Tiếp Thị 2

Ăn xong, Hứa Mục Chu nói: “Tôi làm việc xong rồi, lát nữa chúng ta cùng về nhé?”

Đồng chí nam cùng đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, hơn nữa còn là Hứa Mục Chu thiên tài trong miệng người khác, Tiêu Thanh Như và Tống Viện đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Chúng tôi còn muốn đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, đồng chí Hứa, anh đi về trước đi."

Hứa Mục Chu không miễn cưỡng, đưa phiếu cá cho Tiêu Thanh Như, chia tay họ ở cửa tiệm cơm quốc doanh.

"Người đàn ông này phong độ thật đấy, bảo không cho anh ấy đi theo, anh ấy không đi thật."

"Không phải ai cũng da mặt dày đâu."

Tống Viện bật cười: "Cậu nói đúng."

Nếu đổi lại là Giang Xuyên, lúc này đã mặt dày mày dạn đi theo rồi.

Không biết phụ nữ đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, không thích đồng chí nam đi cùng sao?

Đúng là không có mắt nhìn gì cả.

Tống Viện cảm thấy, tìm đối tượng phải tìm người có mắt nhìn, như vậy mới không mệt mỏi.

Hiếm khi vào thành phố, Tiêu Thanh Như muốn mua thêm vài món khác.

Vì vậy, ngoài cá ra, cô còn mua một cân đường nâu, một cân rong biển, nấm và các loại hoa quả khô.

Vốn còn định mua một ít trứng gà, nhưng đi xe đạp bất tiện, nên cô đành từ bỏ ý định.

Ngoài ra, cô còn mua hai hộp kem dưỡng da, cô và mẹ mỗi người một hộp.

Mùa hè thì không sao, nhưng mùa đông không bôi, da sẽ bị nẻ.

Tống Viện mua một chiếc áo sơ mi.

"Không phải nói mua để năm mới mặc sao? Cái này mỏng như vậy, cậu không sợ lạnh à."



"Không sao đâu, đến lúc đó tớ khoác thêm chiếc áo quân đội vào, là vừa vặn."

Tiêu Thanh Như trêu chọc cô ấy: “Vậy thì người ta sẽ không biết cậu đang mặc áo mới.”

Tống Viện: "..."

Hình như cũng có lý.

"Không sao, đầu xuân tớ vẫn có thể mặc nó."

Bởi vì có phiếu vải, nên giá của chiếc áo sơ mi chỉ có 10 tệ.

Thiết thực hơn là tự mình mua vải may.

Mua xong rồi, hai người rời khỏi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều.

"Về nhà chưa?"

"Về thôi."

*

Tiêu Thanh Như và Tống Viện đạp xe rời đi, không để ý cách đó không xa có mấy tên côn đồ bị đánh mặt mũi bầm dập, run lẩy bẩy rúc ở trong góc.

Tên thủ lĩnh côn đồ đánh bạo hét lên: “Chúng tôi chưa làm gì cả, sao anh lại đánh chúng tôi?”

"Chưa làm gì cả?"

Hắn ta run lên: “Mới chỉ đi theo sau bọn họ hai con phố, đường lớn cũng không phải là của nhà anh, dựa vào đâu chúng tôi không được đi?"

Giở trò xong, yếu ớt bổ sung: "Hơn nữa chúng tôi cũng chưa làm gì cả, anh đánh chúng tôi thành ra như vậy, có phải quá đáng rồi không?"

Hứa Mục Chu thờ ơ nhìn người ngã trên mặt đất, cảnh cáo nói: “Nếu thật sự chạm vào cô ấy, sẽ không đơn giản chỉ bị đánh như vậy đâu."



Bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, tên thủ lĩnh côn đồ lắc đầu lia lịa: "Chúng tôi chỉ muốn làm bạn với bọn họ, anh hiểu lầm rồi, sau này nếu gặp được bọn họ, chúng tôi sẽ đi đường vòng, được chưa?"

"Đừng có động vào người không nên động."

Hứa Mục Chu ngồi lên xe đạp, đi về hướng bọn Tiêu Thanh Như rời đi.

Anh vừa rời đi, hai tên côn đồ nhỏ tuổi, lá gan cũng nhỏ trực tiếp bật khóc.

"Là ai nói đi cùng anh không những được ăn ngon uống đã, còn rất oai phong? Ngày đầu ra ngoài đã bị đánh, sau này tôi không đi cùng anh nữa!"

"Tôi cũng không đi cùng anh nữa, tôi phải đi tìm việc làm, không tìm được việc thì về quê! Làm lưu manh là tội lớn, tôi còn sống chưa đủ đâu!"

"Gì mà lưu manh, đừng có nói bậy nói bạ."

"Hành động vừa rồi chính là lưu manh!"

Tên thủ lĩnh côn đồ không nhịn được, mắng: “Đó là kết bạn!”

“Kết bạn, mày hiểu không?”

Tên nhỏ tuổi không nhịn được phản bác: "Nếu thực sự muốn kết bạn, tại sao vừa rồi anh lại lén lút theo đuôi họ? Không bám đuôi đồng chí nữ, chúng ta đã không bị đánh."

Cậu nhóc sờ vết thương trên khóe miệng, nói: “Nếu để người khác biết chuyện xảy ra hôm nay, mẹ tôi nhất định sẽ đánh chết tôi."

"Nhìn dáng vẻ sợ sệt của mày đi, vốn là anh còn muốn đào tạo mày, xem ra chúng ta không phải là người chung một đường rồi, sau này cũng đừng có nói anh không dẫn mày theo."

"Không dẫn thì không dẫn."

Lần đầu tiên theo đại ca ra ngoài, đã gặp phải loại chuyện như vậy, cậu bé mới lớn đã có bóng đen trong lòng, sau này cũng không dám chơi cùng họ nữa.

Nếu bị đánh lần nữa, đúng là lỗ to.

Vả lại, hậu quả của làm lưu manh rất thảm, họ thực sự không dám nữa.

Tên thủ lĩnh côn đồ mắng: "Đồng chí nữ mới vừa rồi mẹ nó đẹp thật đấy, diễn viên nữ trong phim cũng không đẹp bằng cô ấy, tiếc là chưa kịp bắt chuyện."