Chương 6

Bà ta nhịn cơn giận, đứng dậy đi vào phòng trong lấy một gói đường đỏ ra pha một bát đưa cho Tống Nam Đình, giọng dịu dàng nói: "Nam Đình à, tôi biết con chịu ấm ức, đến đây uống một ngụm nước đường ấm người trước. Con có tức giận thế nào cũng không thể trút giận lên người mình, trong lòng tôi con và Thế Anh đều như nhau, đều là con gái tôi, nếu thật sự tức giận, tôi sẽ đau lòng lắm."

Tống Nam Đình liếc nhìn nước đường đỏ nâu, có chút chán ghét nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy nước đường đỏ thì không nhịn được chảy nước miếng, có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn uống.

Nhưng rất nhanh cô đã biết tại sao.

Bởi lúc đó cô vì cuộc sống của nhà chồng và nhà mẹ đẻ mà bôn ba vất vả, bản thân không nỡ ăn uống, tự khiến mình bị suy dinh dưỡng, nước đường đỏ đối với cô lúc đó là hàng xa xỉ.

Bây giờ cô đã trở về cơ thể trẻ trung, cảm giác của cơ thể cũng truyền đến não cô.

Có vẻ như nhận ra ánh mắt của cô, trong lòng Ngụy Đại Ni khinh thường, chỉ là nước đường đỏ mà đã nông cạn như vậy.

Bà ta cười tươi rói đưa lên nhét vào tay Tống Nam Đình: "Mau uống đi, ngon lắm, ngọt ngào lắm, ôi, con đúng là số khổ, lúc ở nhà mẹ đẻ mẹ con không coi con ra gì nhưng ở đây, tôi có mắng con một câu, động đến con một ngón tay nào chưa?"

Lời này khiến Tống Nam Đình càng tức giận hơn.

Mẹ đẻ của cô đúng như Ngụy Đại Ni nói không phải là thứ tốt đẹp gì, đồ ăn thức uống ngon đều dành cho anh trai và em trai cô, từ nhỏ đến lớn cô không ít lần bị đánh, mà câu nói nghe nhiều nhất từ nhỏ chính là: "Sớm muộn gì cũng bán cái thứ da mặt rẻ tiền này của mày đi đổi tiền."

Lúc đó Ngụy Đại Ni không biết từ đâu thấy cô một lần, liền cầm một trăm năm mươi đồng đến nhà nói chuyện cưới xin, bố mẹ cô thấy tiền sáng mắt, được một trăm năm mươi đồng hận không thể lập tức đóng gói cô gả vào nhà họ Phan.

Còn cô lúc đó thấy Phan Thế Phong tướng mạo không tệ, trông nho nhã thư sinh đối với cô cũng coi như chu đáo, Ngụy Đại Ni đối với cô cũng hòa nhã, cô cho rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi cái l*иg giam của gia đình nên đã đồng ý.

Không ngờ lại chui vào ổ sói.

Đêm trước ngày cưới, Phan Thế Phong được chọn vào lớp đại học công nông binh khóa đầu tiên, lòng cũng kiêu ngạo hơn, cho rằng Tống Nam Đình không có học thức tính tình không đủ dịu dàng không xứng với hắn ta.

Vì vậy Phan Thế Phong đã đổi ý, không nói một lời tự bỏ chạy, không tính đến chuyện leo lên cành cao, quay đầu lại còn cùng mẹ con Ngụy Đại Ni lừa cô, để cô ở nhà họ Phan làm trâu làm ngựa, để Phan Thế Phong không phải lo lắng tiền dưỡng già cho mẹ, không gây phiền phức cho người vợ mới cưới.