Chương 1

Đêm tân hôn.

Tề Tư Tư dựa vào giường chợt tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là một vùng màu đỏ.

Dưới ánh nến mờ nhạt, tủ đầu giường với tờ lịch kiểu cũ, viết hôm nay là ngày 24 tháng 6 năm 1984, chủ nhật, thích hợp để kết hôn.

Chính giữa vách tường dán hình chân dung Chủ tịch Mao rất to, hai bên là chữ Tứ màu đỏ hơi nhỏ một chút.

Trên trần nhà dùng keo dán dán rất nhiều dải lụa màu sắc rực rỡ, trên giá sách, trên cửa sổ dán chữ Tứ màu đỏ thật to, thoạt nhìn cực kỳ vui mừng.

Góc tường có đặt một cái máy may, bên cạnh là giá đỡ chậu rửa mặt bằng gỗ thật, hai cái chậu rửa mặt tráng men mới mua, là kiểu màu đỏ thẫm tượng trung cho uyên ương.

Thông qua gương toàn thân trong tủ quần áo, Tề Tư Tư thấy được dáng vẻ của mình.

Cô đang mặc một bộ áo cưới cô dâu mới màu đỏ, buộc hai bím tóc, trên mặt là lớp phấn lót rất dày, trắng như muốn xuống mồ.

Hai bên gò má là má hồng xinh đẹp, thoạt nhìn có chút không hợp.

Kết hợp cảnh tượng chung quanh, không khó đoán ra, cô đã trọng sinh về đêm tân hôn của mình?

Nghĩ đến những chuyện xảy ra sau đó, Tề Tư Tư đột nhiên cảm thấy chán ghét dáng vẻ này của mình, cực kỳ giống con hề.

Cô ngồi trước gương trang điểm, cầm khăn lông ướt dùng sức lau lớp trang điểm trên mặt.

Khăn lông trắng tinh dính đầy phấn trắng.

Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng người ồn ào.

“Chú rể đâu?”

“Sao còn chưa tới?”

Giờ lành đã đến, nếu chú rể không đến, sẽ bỏ lỡ giờ tốt cuối cùng.

...

Khách khứa trong viện ồn ào, họ gấp gáp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

Lúc này bọn họ vẫn chưa biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cho rằng Hàn Quế Binh chỉ là đang đi trễ mà thôi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ tới.

Tim Tề Tư Tư chợt lạnh xuống.

Trí nhớ kiếp trước quá rõ ràng, khiến cho rất nhiều năm cô cũng không quên được "đêm tân hôn" khắc cốt ghi tâm này.

Hàn Quế Binh biến mất cả ngày.

Không phải bị xe đυ.ng, cũng không phải cha mẹ hắn chết, đơn thuần là bởi vì cô bạn thuở nhỏ Mâu Thúy Thúy của hắn đã trở lại, muốn quay lại với hắn.

Hai người tình chàng ý thϊếp, dây dưa với nhau rất lâu.

Mối quan hệ tình cảm của ba người chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Cuộc hôn nhân này tiêu hao sự chờ mong nhiều năm của Tề Tư Tư, xóa đi tia hy vọng cuối cùng của cô đối với việc kết hôn, cuối cùng cô buông tay rời đi.

Nhìn chiếc gương trước mặt, xác nhận bản thân đã lau sạch lớp trang điểm, Tề Tư Tư hài lòng đứng dậy.

Cửa phòng kêu lên két một tiếng rồi mở ra.

Người bên ngoài không nghĩ tới cô dâu mới sẽ đột nhiên đi ra ngoài, bọn họ vô cùng hoảng sợ.

“Tư Tư, sao con lại ra ngoài?" Mẹ Tề nhẹ giọng dỗ dành, định đẩy Tề Tư Tư về phòng.

“Phải đợi Quế Binh tới đón thì con mới có thể đi, mau quay lại phòng đi con!”

“Không cần!”

Tề Tư Tư lắc đầu, trở tay ôm lấy cánh tay mẹ, chậm rãi nói: "Hôm nay Hàn Quế Binh sẽ không tới đâu ạ.”

Lời nói bình tĩnh, giống như rót nước sôi vào chảo dầu.

Trong nháy mắt, người trong sân vỡ òa.

“Nói vậy là sao?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Tề, con biết Quế Binh ở đâu? Có phải hai đứa cãi nhau hay không? Kết hôn là chuyện lớn, không thể muốn làm gì làm được." Mẹ Hàn tiến lên khuyên bảo.

Bà ta nói như thế cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đều đang ám chỉ tất cả là tại Tề Tư Tư.

Tề Tư Tư có chút muốn cười.

Sắp thành con dâu rồi, còn gọi cô là tiểu Tề.

Kiếp trước xưng hô xa lạ này kéo dài mấy chục năm, mà mẹ Hàn gọi Mâu Thúy Thúy là Thúy Thúy, nghe qua cực kỳ thân thiết và tình cảm!

“Chúng con không có cãi nhau.”

Giờ phút này Tề Tư Tư tỉnh táo đến đáng sợ, ánh mắt lơ đãng nhìn đến góc yên tĩnh nhất, nhìn thấy bóng người cao ngất đang ngồi trên xe lăn kia, ánh mắt của cô sáng ngời.

Giọng nói cũng trở nên kiên định.

“Bây giờ Hàn Quế Binh đang ở cùng cô bạn thân từ nhỏ Mâu Thúy Thúy của anh ta.”

“Đám cưới của con và anh ta không tiếp tục được nữa.”

Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người đều không thể tin được mình nghe thấy cái gì.

“Thúy Thúy?”