Chương 21

Mẹ Tề đi tới với một nụ cười dịu dàng, đợi Triệu Tinh Vũ ngồi xuống, bà đưa đồ ăn tới trước mặt hai người.

“Tư Tư, sắc mặt của con hôm nay tốt quá!”

Mẹ Tề ngạc nhiên khi thấy làn da của con gái mình như phát sáng, khuôn mặt hồng hào.

Đây là tác dụng của việc kết hôn sao?

“Thực sự…” Tề Tư Tư cười ngốc nghếch, cô có chút ngượng ngùng.

“Tư Tư vẫn luôn rất đẹp.”

Triệu Tinh Vũ trả lời thay cô, anh nói rất bình tĩnh.

“Ha ha, đúng vậy!”

Mẹ Tề không thể ngừng cười khi nghe lời nói này.

Có vẻ như đêm qua, đôi vợ chồng trẻ này rất hòa thuận.



Bữa sáng rất đơn giản.

Một bát súp nấm yến mạch và thịt.

Ngoài ra, còn có một nồi cháo, một đĩa cá muối và rau.

“Tư Tư thích ăn nấm, con bé luôn thích ăn chúng vào buổi sáng.”

Mẹ Tề đang cố tình nói điều này cho con rể mình nghe.

Nếu là trước đây, con rể là Hàn Quế Binh thì bà sẽ không nói. Nhưng bây giờ, con rể bà là Triệu Tinh Vũ, bà ấy sẵn sàng nói mọi thứ về Tư Tư cho anh ấy biết.

“Vậy sao, con cũng rất thích ăn nấm.”

Triệu Tinh Vũ mỉm cười nói.

Dạo gần đây Triệu Tinh Vũ bị sụt cân nên anh ấy trông khá gầy, cộng thêm chút dấu hiệu của bệnh tật nhưng điều đó không làm khuôn mặt của anh mất đi vẻ ôn hòa.

“Được rồi, sau này mẽ sẽ dạy con thêm nhiều chuyện nữa.”

Mẹ Tề rất hài lòng với người con rể này, bà ấy chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.

Tề Tư Tư ở bên cạnh chỉ chú đầu vào ăn uống vì cô không ngắt nổi lời của bà.

Bớt nói, ăn vẫn tốt hơn.

“Được rồi, không phải lo chuyện ở đây nữa. Tư Tư, con đưa Tinh Vũ ra ngoài chơi hít thở không khí trong lành đi.”

Sau bữa ăn, mẹ Từ nhanh chóng đẩy đôi vợ chồng trẻ ra ngoài.

Tề Tư Tư cũng không từ chối, cô cười với mẹ rồi đi ra ngoài.

Triệu Tinh Vũ không muốn ngồi xe lăn vì nó bất tiện, anh khăng khăng muốn sử dụng nạng.

Tề Tư Tư cũng không thể bắt ép anh được.

Nhớ tới “dung dịch tiến hóa thể chất” đang để trong túi, trong đầu Tề Tư Tư đột nhiên nghĩ ra một ý hay.

Trong lúc mẹ Tề đang bận rửa bát, cô thì thầm với Triệu Tinh Vũ: “Anh uống nước này đi, sau đó chúng ta cùng đi ra ngoài.”

“Tại sao phải uống nó?”

Triệu Tinh Vũ nghi hoặc.

“Không có lý do gì hết, anh muốn mình sẽ ngồi xe lăn cả đời sao?”

Tề Tư Tư cố tình tránh né câu hỏi của anh.

Mặc kệ anh ấy.

“Được thôi, anh sẽ uống nó!”

Triệu Tinh Vũ mím môi lại, đôi mắt anh ngấn lệ, vẻ mặt có chút ủy khuất.

Tề Tư Tư nuốt nước miếng.

Cô tự hỏi không biết anh ấy có biết gì hay nghi ngờ điều gì không nữa, với vẻ mặt của anh khiến cô có chút mủi lòng.

“Tại sao con lại quay lại?”

Mẹ Từ thấy con gái mình quay lại vào bếp, vẻ mặt của bà có chút bối rối.

“Không, là Tinh Vũ muốn uống nước.”

Tề Tư Tư trả lời đơn giản.

“Ồ, là thằng bé muốn uống nước nên con đi xuống đây lấy.”

Khi nghe thấy Tư Tư nói vậy, trong lòng mẹ Tề rất hạnh phúc.

“Được rồi, con đi đây.”

Tề Tư Tư lấy lọ dung dịch trong túi áo ra đổ một phần tư lọ vào cốc nước.

Hôm qua, cô đã uống dung dịch làm trắng, hiệu quả cực kỳ rõ rệt, nó khiến cô trắng tới mức cô không dám tin.

Ngay cả mẹ Tề cũng phải khen thì chắc nó thật sự hiệu quả rồi.

May mà Triệu Tinh Vũ không nghi ngờ gì.

Người đàn ông này rất tinh ý nhưng anh ấy lại không nghi ngờ tí nào.

Nghĩ tới điều này, Tề Tư Tư cảm thấy kiếp này mình chọn đúng người rồi.

Tình yêu anh dành cho cô rất vững chắc, không một chút nghi ngờ.

Kiếp này sống lại, chắc chắn cô phải bù đắp thật tốt cho anh.

“Uống đi!”

Hồi nãy, Tề Tư Tư có ngửi thử, dung dịch tiến hóa thể chất này có mùi rất thơm và không có màu gì.

“Ngon không?”

Triệu Tinh Vũ bối rối, anh liếc nhìn cô, rồi uống thêm một ngụm.

“Hơi ngọt, có vị táo.”

Anh cố gắng nếm rồi phân tích cẩn thận.

“Vậy sao?”

Tề Tư Tư mỉm cười và nói: “Em có phép thuật đó, anh tin không?”

Triệu Tinh Vũ mỉm cười: “Tin!”

Anh nghĩ cô ấy chỉ đang đùa thôi.

Nó chỉ là một cốc nước táo bình thường thôi đúng không?