Chương 23

"Một chút."

Đã lâu rồi Tề Tư Tư không chào hỏi nhiều người như vậy, lặp đi lặp lại những lời giống nhau nhiều lần khiến cô cảm thấy khá tốn sức.

Ở kiếp trước, cô kết hôn với Hàn Quế Binh. Trong vòng hai năm sau khi kết hôn, mẹ Hàn yêu cầu cô từ chức để ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai, bởi vì không mang thai được khiến cô cảm thấy có lỗi nên đã đồng ý.

Khoảng thời gian đó cô ở nhà suốt, mọi người dần dần quên mất đã từng một người như cô. Những người bạn thân của cô đều đã lập gia đình riêng, họ dần dần mất liên lạc với nhau, các hoạt động xã hội của Tề Tư Tư cũng rất ít.

Ngoại trừ Triệu Tinh Vũ, không có ai khác mà cô có thể nhờ giúp đỡ vào lúc đó.

Anh là người duy nhất không bao giờ ghét tình trạng của cô, dành cho cô tất cả sự kiên nhẫn của mình.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật đáng chết. Cô đã phớt lờ tình cảm của Triệu Tinh Vũ bao nhiêu năm mà vẫn nhờ anh giúp đỡ như một lẽ đương nhiên.

"Tư Tư!"

Triệu Tinh Vũ làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

Cô nhìn thấy một tay anh cầm cây gậy, tay kia cầm một chiếc ghế đẩu nhỏ.

"Anh với chú Lưu đi mượn đấy, em ngồi một lát đi."

“Bọn họ sẽ xuống đây ngay thôi.”

Chú Lưu là người gác cửa của khu ký túc xá. Chú từng đi lính, về sau lại bị què, hơn nữa người thân ở quê hương đều mất đi nên chú quyết định ở lại quân đội làm một số việc vặt không trọng yếu.

"Anh ngồi đi, anh cần nó hơn mà."

Tề Tư Tư không nhận mà kéo anh ngồi xuống.

"Không cần, anh đã tập huấn nhiều năm như vậy, lộ trình này không tính là bao. Đêm qua em nhất định rất mệt mỏi, nhanh ngồi xuống đi."

Triệu Tinh Vũ không cần nghỉ ngơi.

Người cần nghỉ ngơi nhiều hơn chính là vợ anh!

Khi nghĩ đến ý nghĩa của hai từ này, anh cảm thấy máu trong người sôi sục lên, toàn thân tràn đầy sức mạnh.

Nghĩ tới tối hôm qua... hai má Tề Tư Tư đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn anh nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau khi đi bộ một quãng đường dài như vậy, đùi cô quả thực có chút đau nhức.

Không lâu sau.

Một nhóm người đi tới vừa nói chuyện vừa cười đùa.

"Ồ!"

Có người nhận thấy sự kết hợp kỳ lạ này.

Tề Tư Tư đang ngồi, Triệu Tinh Vũ đang cầm gậy.

"Anh Triệu!"

Có người đã nhận ra.

Suy cho cùng, gần đây anh là người duy nhất trong quân đội bị thương ở chân.

"Hai người đang làm gì thế?"

Nhận thấy khoảng cách giữa hai người không đúng, trên tay cả hai đều cầm túi màu đỏ, không ít người có chút do dự.

Tề Tư Tư vội vàng đứng dậy nói: “Tôi và Tinh Vũ tới đây để đưa kẹo cưới.”

"Đủ rồi đấy Tư Tư, chẳng lẽ cô lại quá phận như thế à? Đã kết hôn cùng cái tên Hàn gì đó mà bây giờ còn muốn chúng tôi nhận kéo cưới của cô với anh Triệu?"

"Đúng vậy, sao không thấy Hàn Quế Binh?"

"Kẹo cưới của hai người, bọn này không nhận được đâu!"

Mỗi người đều chen vào một câu, hàm ý trong lời nói của họ chứa đầy sự bài xích đối với Tề Tư Tư.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Tinh Vũ không khỏi cau mày.

"Im lặng!"

Anh nhẹ nhàng quát lớn, mấy người lập tức im bặt.

Dù sao thì bọn họ đều cùng nhau huấn luyện, đồng thời cũng đã từng trải qua thủ đoạn của Triệu Tinh Vũ nên biết anh coi trọng Tề Tư Tư đến mức nào.

"Tôi không biết tại sao mọi người lại có ác cảm với Tư Tư như vậy. Hôm nay Tư Tư chủ động cùng tôi đi giao kẹo cưới, nhưng thái độ của mọi người khiến tôi rất thất vọng."

Hắc Miêu có làn da đen nhất tỏ vẻ tức giận: "Anh Triệu, anh làm như vậy không ổn đâu! Cho dù có là huynh đệ thì hôm nay em cũng phải nói, cô ấy đã kết hôn cùng người khác rồi, anh còn tiếp tục…”

Triệu Tinh Vũ khẽ cau mày, hiểu vấn đề là gì.

Không khỏi có chút muốn cười.

“Cậu vẫn chưa nghe nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua à?”

"Chuyện gì?"

Một số người tỏ ra do dự, anh nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Chẳng lẽ bọn họ bỏ lỡ sự kiện lớn nào hay sao?

Bọn họ bận rộn luyện tập cả ngày, đi sớm về muộn. Ngủ trưa xong lại phải tiếp tục luyện tập buổi sáng, làm sao có thời gian để nghe chuyện phiếm.