Chương 32

"Có anh là đủ rồi."

Khi không có ai trong phòng, Triệu Tinh Vũ đã tóm lấy cô nhốt vào vòng tay của mình.

So với việc bị chỉ trích, đánh mất cô hay nhìn cô ở bên người đàn ông khác, đó là điều đau đớn nhất.

"Chuyện gì vậy?"

Tề Tư Tư cảm thấy tâm trạng của anh có gì đó không ổn.

Triệu Tinh Vũ vùi đầu vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm quen thuộc, trong lòng cảm thấy bình yên.

“Anh luôn cảm thấy đây là một giấc mơ."

Lỡ một ngày tỉnh dậy từ giấc mơ, khi đó cô sẽ biến mất.

Lời nói đơn giản khiến nội tâm Tề Tư Tư cảm thấy áy náy.

Tất cả là do trước đây cô đã từ chối anh quá nhiều lần, làm trái tim anh bị tổn thương… Cô lập tức vùng vẫy đứng dậy, đổi hướng, mặt đối mặt với anh.

Đôi mắt anh tối sầm đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô.

Tề Tư Tư mỉm cười ngọt ngào, chu miệng ra.

“bây giờ vẫn giống như một giấc mơ à?” Cô nháy mắt tinh nghịch.

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt anh như muốn đốt cháy ai kia.

Triệu Tinh Vũ lắc đầu, ôm lấy gáy cô, hôn sâu hơn.

Quấn quýt một cách si mê.

Nụ hôn càng lúc càng dời xuống.

Lúc hoàng hôn.

Sau khi đi mua đồ về nhà, mẹ Tề nhìn thấy cặp vợ chồng mới cưới đang ngồi trò chuyện trong sân, nội tâm của bà tràn đầy hài lòng.

Đây chính là cuộc sống mà bà và ông ấy hằng mong ước.

"Tư Tư, Tinh Vũ, hôm nay hai đứa thế nào? Vẫn ổn chứ?"

Mẹ Tề mỉm cười hỏi thăm.

Trọng tâm chủ yếu tập trung vào Triệu Tinh Vũ.

“Con vẫn khỏe.”

Triệu Tinh Vũ gật đầu mỉm cười.

"Nghe nói chiều nay hai đứa đến bệnh viện, con thấy đau ở đâu hả Tinh Vũ?” Vừa nói, ánh mắt bà thỉnh thoảng lại nhìn về phía con gái.

Nếu không phải Tinh Vũ thì là vấn đề liên quan đến con gái của bà rồi.

Có lẽ đêm qua thằng nhóc này đã bị thương?

Điều kỳ lạ là Tề Tư Tư vừa nhìn qua đã hiểu thấu tâm ý còn dang dở của mẹ cô, mặt cô đột nhiên đỏ bừng vì xấu hổ.

"Mẹ, là do con đề nghị. Tinh Vũ là chồng con, con đương nhiên phải quan tâm đến sức khỏe của anh ấy. Cho dù không có chuyện gì, con cũng sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra."

Nghe vậy, mẹ Tề vui mừng đến mức không thể khép miệng được.

"Được rồi, được rồi! Biết con quan tâm Tinh Vũ được như vậy mẹ cũng vui lây."

"Bây giờ hai đứa đã kết hôn, kể từ nay cả hai sẽ trở một. Vậy nên các con cần phải hòa hợp và quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau đấy, có biết không?"

Cả hai cùng lúc gật đầu.

“Thôi hai đứa ngồi đây một lát, để mẹ vào bếp nấu cơm."

Mẹ Tề mỉm cười rời đi, bà vẫn chưa hết hài lòng về hai đứa nhỏ này.

Tề Tư Tư và người đàn ông nhìn nhau, trong mắt họ mang theo nụ cười xen lẫn chút ngại ngùng.

“Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức đám cưới phải không?”

Trong lòng Triệu Tinh Vũ có chút bất đắc dĩ, anh không muốn Tư Tư dính líu gì với Hàn Quế Binh dù chỉ là một chút.

Tề Tư Tư đếm trên đầu ngón tay.

Còn ba ngày nghỉ để lo hôn sự, may mắn do hôm qua là chủ nhật nên chưa tính.

“Cứ chờ xem, phải cùng chung vui mới có thể so sánh cho mọi người thấy sự khác biệt giữa đám cưới của bọn họ với hai ta."

Không giống như cô được được nhà Tề ủng hộ, nhà Hàn trước đây chỉ còn lại hai mẹ con, quan trọng là mẹ con hắn nợ còn thiếu nợ rất nhiều để Hàn Quế Binh thuận lợi lớn lên. Mãi sau này hắn nhập ngũ mới có chút tiền lương, sau khi trả hết nợ bên ngoài thì trong túi chỉ rủng rỉnh một chút.

Hắn chỉ mới vào quân đội được ba năm, dù giàu đến mấy cũng không thể giàu hơn được bao nhiêu.

Hơn nữa, mẹ Hàn muốn mạnh mẽ trong mọi việc, sử dụng tất cả thứ tốt nhất nên trong tay chắc chắn không có nhiều tiền tiết kiệm.

Dưới tình huống này, cô rất mong chờ cảnh đám cưới của Mao Thúy Thúy sẽ như thế nào.

“Được, anh sẽ đi cùng em.”

Từ lời nói của cô, Triệu Tinh Vũ không nghe thấy chút hoài niệm nào về Hàn Quế Binh nên đã hào phóng đồng ý.

“À phải rồi Tư Tư, em cùng anh trở về phòng đi. Anh có thứ này muốn cho em xem."