Chương 13: Đi dạo

Cả người Lý Tình đều trở nên mềm nhũn, trên cánh tay trắng mịn thon dài cũng xuất hiện nhiều dấu vết ái muội, hơn nữa bộ dạng hiện tại của cô, không mặc quần áo, phía trên còn dính đầy nước miếng của người đàn ông, nội y cũng gần như trong suốt, vốn dĩ mùa hè đã mặc khá mỏng, không biết có phải đã rơi hết xuống dưới đất hay không, đặc biệt tay cô còn đang cầm dươиɠ ѵậŧ đang nửa mềm nửa cứng của đối phương.

Trầm Nghị vô cùng thoải mái, thấy dáng vẻ xấu hổ của Lý Tình trong lòng anh cảm thấy hơi ngứa, có điều vẫn chờ đến tối, anh cúi đầu hôn lên má cô một cái, lấy khăn lau thân thể giúp đối phương, còn giúp cô mặc lại quần áo, lúc này đã một giờ bốn mươi, hai giờ thì Trầm Nghị phải tập hợp, anh phải đi.

Buổi tối Trầm Nghị hoàn thành xong huấn luyện trở về ký túc xá ăn cơm, hai người dùng bữa xong Trầm Nghị hỏi: “Nguyên ngày nay em vẫn luôn ở trong phòng, bây giờ trời vẫn chưa tối, có muốn đi dạo thăm quan vài nơi không?”

Lý Tình gật đầu: “Được ạ.”

Đóng chặt cửa, Trầm Nghị dẫn Lý Tình đi ra ngoài.

Trong quân đội, ký túc xá cùng căn tin nằm ở phía Bắc, hướng ngược lại thì là rừng rậm, bình thường bọn họ sẽ huấn luyện cắm trại dã ngoại ở chỗ này, còn phía Đông, thì dùng để tập luyện.

Anh chỉ vào kho hàng nói với Lý Tình: “Nơi đó để súng ống đạn dược, em không nên lại gần.”

“Ừ.” Lý Tình gật đầu: “Để các loại lựu đạn sao?”

Trầm Nghị lắc đầu: “Chỉ có loại lớn.”

“Nhưng mà, Trầm đại ca thuộc bộ binh mà? Sao chỉ có loại lớn? Đó không phải dành cho người mới sao?”

“Cô gái ngốc.” Trầm Nghị cười với Lý Tình: “Đi, anh dẫn em thăm quan chỗ khác.”

Bọn họ đi về hướng Đông, sáng nay Lý Tình có tới đây, từ rất xa đã thấy một đám người đang đứng trung bình tấn.

Trầm Nghị chỉ vào sân lớn nhất, để Lý Tình tập trung vào: “Chỗ này là nơi mọi người hay luyện tập bắn súng.”

Lý Tình: “Nơi này thật lớn.”

Lúc bọn họ tới đây thì trời cũng đã sập tối, Trầm Nghị cũng dẫn Lý Tình trở về đường cũ: “Trời tối rồi, chúng ta trở về thôi.”

Lý Tình gật đầu đồng ý.

Quay lại ký túc xá pha nước nóng để Lý Tình tắm trước, tắm xong cô mới phát hiện quần áo ngày hôm qua của mình đã được Trầm Nghị giặt sạch, bây giờ cô mới phát hiện bản thân quên mang theo đồ.

“Trầm đại ca?” Cô vỗ cửa, kêu lớn.

Sau khi Trầm Nghị nghe được liền bật người đứng dậy, đi lại phòng tắm: “Sao vậy? Tiểu Tình?”

“Em quên cầm theo quần áo, anh lấy giúp em với.”

“Chờ một chút.” Trầm Nghị trả lời.

Rất nhanh anh đã mang đồ đến, gõ cửa một cái: “Tiểu Tình, mở cửa, quần áo đây.”

Lý Tình đứng bên cửa, mở ra một chút, chỉ lộ ra cánh tay, Trầm Nghị bật cười, toàn thân cao thấp chỗ nào của cô gái nhỏ này có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua? Còn xấu hổ sao? Không phải tắm xong cũng để anh ăn sao?

Lý Tình cầm được quần áo, liền nhanh chóng đóng cửa lại, lo sợ Trầm Nghị sẽ đẩy cửa đi vào.