Chương 49: Ta chính là bại hoại

- Làm quan gì?

Quân Lâm đối với chuyện thú vị này đúng là phi thường hứng thú, liền lục lọi trong trí nhớ nhớ ra gia cảnh của Triệu Thành Tùng, tuy rằng có học nhưng thái độ làm người lại cực kì vụ lợi, căn bản là mặt ngoài thì thanh cao mà bên trong thì khúm núm nịnh bợ rác rưởi. Lần trước hắn đối nghịch với Đường Nguyên cũng là vì hi vọng có được sự ưu ái của Lý tiểu thư nhà Lý thái sư, bất quá cuối cùng thì tất cả các tiểu thư khuê các cũng chẳng có ai coi trọng hắn. Nhưng thằng nhãi Đường Nguyên này chẳng lẽ lại có thể khoan hồng độ lượng đem người này thu làm thủ hạ ư? Đây có vẻ không phải là chuyện mà Đường Nguyên hay làm à?

- Ta sai người đem hắn an bài ở Hộ bộ, sau đó lại để thúc thúc của ta tìm ra vài tật xấu của hắn thuyên chuyển đi, sau đó lại chuyển vài lần. Đến giờ công tác duy nhất của hắn ở hiện tại chính là giúp ta tắm rửa, mỗi ngày giặt qυầи ɭóŧ với tất của ta, quần áo của mấy tiểu thϊếp của ta cũng do hắn phụ trách. Không làm bất cứ việc gì khác!

Đường Nguyên cười hung tợn:

- Nếu hắn cứ bướng bỉnh, thanh cao đi, lão tử cũng không có cách nào khác, đành ngượng ngùng mà buông tha cho hắn. Bất quá loại người nhu nhược này còn muốn nói cái gì là danh sĩ phong lưu, ta khinh. Hắn không phải là muốn bám lấy váy con gái của Lý thái sư đấy thôi, lão tử cho hắn hàng ngày phải đi giặt váy!

Thúc thúc của Đường Nguyên chính là Hộ bộ viên ngoại lang, muốn gây khó khăn cho một người mới vào, dĩ nhiên là rất dễ dàng.

"Phốc!" Quân Lâm phun nguyên một ngụm nước trà lên mặt Đường Nguyên, ho khan nói:

- Thúc thúc của ngươi cũng nghe lời ngươi à. Đường đại thiếu, ngươi làm như vậy cũng quá ác à. Người nọ dù sao cũng là tài tử tốt nghiệp từ Văn Tinh thư viện, dù sao cũng có chút năng lực, làm như vậy không phải có phần sĩ nhục quá không…

- Sĩ nhục ư? Tam thiếu, những lời này của ngươi ta không đồng tình. Những người đó là cái gì? Chỉ là một đám mọt sách mà thôi. Cho dù bọn họ từ trong sách vở học được cách kinh bang tế thế, thì sao nào? Lý luận suông, hoàn toàn không vận dụng, chỉ có thể bốc mùi trong bụng mà thôi. Học vấn cao, cũng không phải là có năng lực tốt, cũng không phải là nhân phẩm tốt.Chỉ dựa vào cái mồm thì có thể làm gì? Cùng lắm là sủa gâu gâu, chẳng làm được gì cả. Văn Tinh thư viện là nơi hàng đầu cho người có học, thế nhưng trong lịch sử Thiên Hương quốc đến nay bao nhiêu nhân vật quyền cao chức trọng thì có mấy người ra từ Văn Tinh thư viện? Phi!

Đường Nguyên cười ha hả, vỗ vai Quân Lâm nói:



- Tam thiếu, hai ta cũng chẳng tốt đẹp gì…

- Khoan! Sao lại bảo "hai ta không tốt đẹp gì"?

Quân Lâm nghe những lời này liên tục đồng ý, âm thầm khen ngợi. Hắn tràn đầy đồng cảm với loại quan điểm này, giống như là giáo dục sắp tới làm cái gì gọi là phân cao tài sinh, một khi chỉ biết lý luận mà không biết trải qua thực tế ở ngoài xã hội thì chả làm được gì, chỉ như đứa trẻ mới cai sữa mà thôi. Xem ra cho dù là ở thế giới nào thì điều này đều đúng. Chỉ là không ngờ người như Đường Nguyên lại cũng có suy nghĩ như thế, đúng là bất ngờ. Không ngờ tên tiểu tử này vừa động thì như gió nổi, lên trời xuống đất, qua bắc sang nam, thật sự kinh người.

- Ha ha… Là ta nói, hai ta cũng chẳng tốt đẹp gì.

Đường Nguyên cười ha hả, nói tiếp:

- Nhưng tam thiếu à, ta và ngươi là tên hỗn đản, tại kinh thành rộng lớn như vậy, cho dù chúng ta mỗi ngày đều gây họa thì liệu có thể gây họa cho bao nhiêu người? Giỏi lắm thì trăm người, ngàn người đi! Nhưng với loại nhu nhược như Triệu Thành Tùng, loại xấu xa như hắn, nếu như cho hắn làm quan thật không biết hắn sẽ hại bao nhiêu dân chúng. Hơn nữa, gây tai họa ở nơi này xong lại đi nơi khác, nếu triều đình không chém đầu hắn thì hắn lại tiếp tục gây tai họa. Nhưng đến thời điểm hắn bị chém đầu thì không biết hắn đã gây tai họa cho bao nhiêu người? So với hắn, chúng ta không đáng nhắc tới!

Đường Nguyên nói tới đây, đột nhiên có chút oán giận:

- Cho nên, lão tử muốn hạ nhục loại không biết xấu hổ như thế này. Cái gì tài tử, đi chết đi! Phàm là trước mặt lão tử mở miệng xưng là tài tử, lão tử gặp một tên xử một tên. Toàn là một đám đáng chết. Chỉ cần lọt vào trong tay ra rồi thì cho dù tài tử hay ngụy quân tử, mơ mà có ngày nổi danh!

Quân Lâm cười ha hả:

- Không sai, Đường bàn tử à, lần đầu tiên gặp người nói chuyện mà thoải mái trong lòng như thế. Nói hay lắm! Chỉ bằng những lời này của ngươi, ta kính ngươi một ly!

Một chén này, đúng là Quân Lâm thật lòng mời, những lời của mập mạp rất hợp với tâm Quân Lâm, nhìn vào hai đời làm người của Quân Lâm, có thể được Quân Lâm thành tâm mời rượu mới chỉ có hai, ba người. Nhưng được Quân Lâm mời rượu thì ở thế giới này Đường Nguyên là người đầu tiên. Kính chén rượu này xem như Quân Lâm đã chấp nhận Đường Nguyên. Tên này mặc dù là hoàn khố nhưng lại là chân tiểu nhân, chân tình. Quân Lâm trước giờ làm việc đều là tùy tâm sở dục, nhìn thuận mắt thì cho dù là người bị vạn người chửi rủa, Quân Lâm cũng có thể cùng hắn uống một chén. Nếu không vừa mắt, cho dù cả thiên hạ nói hắn là thánh nhân, Quân Lâm cũng khinh thường không thèm nhìn tới. Giờ phút này Đường mập mạp không hoàn toàn quý trọng chén rượu này, tất nhiên không nghĩ đến rằng cũng nhờ chén rượu này mà mấy lần hắn gặp đại nạn, trước lằn ranh sinh tử đều được Quân Lâm cứu. Bất quá đấy là chuyện sau này.



Đường Nguyên bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, mắt nhỏ đảo tròn:

- Bản thiếu gia biết mình biết người. Từ trước đến nay không ai yêu ta, còn ta chỉ biết yêu tiền mà thôi. Ngoài cái đó ra ta chỉ biết đi chọc ghẹo người khác để giải sầu, gặp một cô nương xinh đẹp cũng muốn miệng hoa hoa mấy câu cho đỡ buồn. Lão tử có sắc tâm, nhưng cũng có sắc đảm. Lão tử là người xấu, nhưng lão tử xấu công khai. Thói đời, ai mà chả thích cái đẹp, mà gái đẹp lại càng thích được người khác ngắm nhìn, nếu không thì khoe cái đẹp để làm gì? Nếu là một cô nương đứng đắn, thấy lão tử nhìn như thế khẳng định sẽ trốn đi, gặp trường hợp như vậy, lão tử tự nhiên sẽ không tự đâm đầu vào tìm mất mặt làm gì. Bị lão tử nhìn còn đứng tại chỗ chờ lão tử đùa giỡn, chẳng lẽ còn là loại tốt đẹp gì sao? Tin truyền lung tung, lão tử tự nhiên thành người tội ác tày trời? Mà đám ngụy quân tử khi thấy cô nương xinh đẹp liền ra vẻ đạo mạo, hào hoa phong nhã đức hạnh, vừa quay đi liền nhìn chằm chằm vào các cô nương chảy cả nước miếng! Phi!Ta khinh! Đấy gọi là tài tử ư? Tài tử cái con chym! Loại tài tử như thế, lão tử hận không thể đem toàn bộ gϊếŧ sạch.

Sau một phen nói chuyện, Đường mập tâm tình buồn bực, liên tục nâng chén, miệng thì thao thao bất tuyệt, hết chén này đến chén khác. Rượu tuy nhẹ nhưng tiếc là rượu lại hợp với lòng buồn, biến đổi về lượng sẽ dẫn đến biến đổi về chất (nghe như Triết học, buồn ngủ vãi –DG), rốt cục cũng say, hai mắt lờ đờ, đầu lắc qua lắc lại, rốt cuộc trụ không nổi, ngã đánh ầm một cái, đập mặt vào bát canh cá, bị nóng kêu lên "be be", nhưng cũng không tỉnh lại được. Quân Lâm nhìn Đường Nguyên mặt dính đầy canh cá, thần tình chật vật, trong lòng liền động: dù sao thì một đôi phụ tử vô lương như bọn Tần Hổ cũng không đáng sống, tốt nhất là đem việc này giao cho Đường gia làm, với tâm tình buồn bực vừa mất đi trọng bảo của Đường lão gia tử mà nói, thà rằng gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót. Huống chi thực lực hiện tại của mình cũng chưa mạnh mẽ, nhân thủ đang huấn luyện tạm thời chưa thể sử dụng đến, nếu để ông nội ra tay chỉ sợ gây động tĩnh lại quá lớn… Uhm! Tốt nhất là làm như thế! Chỉ cần như, đại sự thành là được. Phi, muốn gϊếŧ một tên rác rưởi, cần gì phải tính toán thế nhỉ.

Sở dĩ không muốn cho Quân gia ra tay bởi vì Quân Lâm còn có một băn khoan: huyền đan là một vòng xoáy rất lớn. Biểu tình của Tần Hổ mặc dù không thể nói là bối rối vì chuyện huyền đan nhưng nếu vạn nhất có liên quan, mà Quân gia ra tay diệt Bắc Thành bang khác nào giấu đầu lòi đuôi, chân dẫm vào vũng bùn, lại còn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mà Đường gia lại khác, không phải băn khoăn về điều này.

- Đường bàn tử, ăn uống đủ rồi, chúng ta tìm một địa phương thanh tịnh rồi hai huynh đệ tâm sự, ta thấy Di Hồng Lâu cũng là một chỗ thanh tịnh, ngươi nghĩ thế nào?

Quân Lâm bộ dáng rõ ràng là sắc quỷ, lại còn muốn ra vẻ đạo mạo.

- Di Hồng Lâu? Quả là một địa phương thanh tĩnh, ha ha ha…

Đường Nguyên nhãn tình sáng lên, men say nhất thời biến mất một nửa, thần tình khoái chí:

- Ha ha ha, tam thiếu… ngươi thật đúng là tri kỉ của ta à. Đi nhanh một chút, nhanh lên, vừa đúng lúc mấy ngày nay ta đang có cơn tức, cần tìm một địa phương thanh tĩnh…

Nói xong liền một bộ dáng không thể chờ được đứng dậy, cái bụng to mọng đập cái "bẹp" trên đùi. (ặc ặc, gì mà béo thế - DG). Quân Lâm khổ sở nhìn Đường Nguyên, trong lòng buồn bực. Rất khó tưởng tượng được bây giờ làm sao đi tới Di Hồng Lâu đây? Chẳng lẽ mình lại dùng hai tay nhấc cái bụng lên? Bằng không thật là có chút khó khăn à. Thật đúng là hao tổn tâm trí à…