Chương 11: Kéo bè kéo lũ chúng ta đánh không lại

Tô Ngọc Li nhìn chằm chằm địa phương bọn họ rời đi, nở nụ cười hứng thú,

đám người xung quang lại một lần hút không khí tập thể. Nam nhân đẹp

không chỉ nữ nhân biết thưởng thức, nam nhân cũng biết.

“Tại hạ

Tô Ngọc Li, thật xin lỗi quấy rầy mọi người, chính là xá đệ tính tình

ngang bướng, một tháng trước rời nhà mà không được sự cho phép của gia

đình, mọi người trong nhà đều thập phần lo lắng cho an nguy của đệ ấy.

May mắn, Tô mỗ được tin tức nói, xá đệ mấy ngày gần đây xuất hiện ở An

Nhạc huyện, mong các vị hỗ trợ, lưu ý một chút, nếu như có thể tìm được xá đệ thuận lợi, Tô mỗ cảm kích khôn cùng, Lưu Bảo Trai cũng chắc chắn

sẽ hậu tạ người đó.”

Tô Ngọc Li mi tâm hơi nhíu, làm như hắn thật sự rất lo lắng cho đệ đệ. Mọi người tâm đau như cắt, đều muốn tìm kiếm

được đệ đệ ngay cho hắn, tất cả mọi người không thể kháng cự những lợi

ích hấp dẫn sẽ đạt được nếu tìm được nhị thiếu gia của Lưu Bảo Trai.

“Tô công tử xin hỏi Tô Nhị thiếu gia tướng mạo như thế nào?” Một người hỏi

ra vấn đề mấu chốt, không biết bộ dáng gì, thì đi đâu mà tìm.

“Xá đệ tên là Tô Ngọc Kì, bộ dạng cùng ta không khác nhiều lắm, nếu muốn

nói có cái gì đặc thù thì xá đệ thường hay mặc một thân hồng y, mọi

người cứ dựa theo bộ dạng Tô mỗ là được.”

Tô Ngọc Li mỉm cười

đứng ở nơi đó, tựa như bức họa bằng sống, cho mọi người tham khảo. Mà

ánh mắt hắn giờ này đang nhìn đằng xa, có lẽ là hắn đang tìm kiếm bóng

dáng của nữ tử thú vị mặc nam trang vừa nãy.

Sau thời gian nửa ly trà, Tô Ngọc Li được Vương chưởng sự hộ tống vào phòng. Nếu Lâm Lộc

thấy một màn như vậy, nàng khẳng định sẽ nghĩ rằng Tô Ngọc Li có tiềm

năng làm diễn viên xuất chúng nếu hắn ở hiện đại.

Lâm Lộc bọn họ kỳ thật cũng không có đi xa.

”Nương tử, chúng ta vì sao muốn chạy trốn?” Lâm tò mò nhìn Lâm Lộc bên cạnh đang thở hổn hển, hỏi.

“Hô…. Kéo bè kéo lũ đánh nhau … Hô ….. Ta chính là không biết…. Hô

…. Tình thế bất lợi phải nhanh chóng chạy trốn.” Lâm Lộc một tay xoa

thắt lưng, một tay vịn vào vách tường, trả lời hắn.

“Ý tứ của

nương tử chính là thời điểm chỉ có một người, chúng ta không cần chạy mà có thể đánh hắn sao?” Lâm nháy mắt mấy cái, cho ra một cái kết luận như vậy.

Một người, chúng ta đây hai cái hẳn là đánh thắng được đi, Lâm Lộc nghĩ nghĩ, nặng nề mà gật đầu.

“Kia, nương tử ngươi lui ra phía sau, ta lên trước.” Quân Lâm kéo Lâm Lộc ra sau lưng.

” Hả?” Lâm Lộc còn không kịp làm rõ ràng sao hắn lại hành động như thế,

mắt chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lâm trước mặt, ba nghìn tóc đen

theo động tác của hắn nhẹ nhàng phiêu đãng, màu tím thật là hợp với hắn.

“Các ngươi là người nào? Tại đây lén lút làm cái gì?” Thanh âm của một nam nhân tục tằng đột nhiên truyền vào tai của Lâm Lộc.

“Ngươi nhìn xem chúng ta là người nào?” Lâm ngẩng cao đầu, bễ nghễ nói, trên

người hắn tảo ra hơi thở tôn quý không ai bì nổi, mà đương sự lại không

tự biết, chớ nói chi là Lâm Lộc đứng sau lưng hắn.

Chỉ có gã sai vặt trước mắt bị dọa đến run rẩy, nói: “Này… đây là địa bàn của Lưu Bảo Trai, các ngươi không cần xằng bậy.”

“Vị Tiểu ca này, huynh đệ chúng ta không phải đến để nháo a.”Lâm Lộc một phen đẩy tay Quân Lâm ra, tiến lên muốn giải thích.

“Chúng ta là khách quý của Lưu Bảo Trai các ngươi a.” Chỉ thấy nàng lấy chiết

phiến trong tay áo ra, khuôn mặt mang nét cười ôn nhuận, cực kỳ giống bộ dáng của một công tử văn nhã.

“Các ngươi là bằng hữu của công tử chúng ta sao?” Gã sai vặt chứng kiến khí chất phi phàm của hai người,

trong lòng âm thầm tôn kính, không khỏi buông xuống cây gậy trong tay.