Chương 9: Giảm giá

Còn mặt mũi mà khóc

"Hương vị thật tuyệt vời. Nước dùng đậm đà, thơm ngon dễ ăn."

Liễu Đình Kiệt không hề keo kiệt lời khen thật lòng, lập tức quên béng chuyện khó chịu vừa rồi, "Thật nên gọi mọi người đến cùng nếm thử hương vị này!"

Kiều Uyển nghe xong rất hài lòng, khiêm tốn đáp: "Ôi chao, đâu có ngon như Liễu tiểu lang quân khen ngợi!" Khen hay lắm, khen thêm vài câu nữa đi.

"Chủ quán tiểu cô nương cứ gọi mỗ là Liễu Tam là được, không cần khách sáo như vậy."

Kiều Uyển vỗ tay, sảng khoái đổi cách xưng hô, trực tiếp kéo gần khoảng cách với khách hàng tiềm năng lâu dài: "Nô gia họ Kiều, Liễu tam lang cũng không cần khách sáo."

"Kiều tiểu nương tử." Liễu Đình Kiệt lần đầu tiên nở nụ cười.

Lữ Mục nhướng mày nhìn bọn họ cười.

Liễu Đình Kiệt không để ý tới hắn, nhưng Kiều Uyển không muốn đắc tội, liền nhướng mày cười theo, nói: "Lữ thất lang?"

"Kiều tiểu nương tử khách sáo rồi."

Triệu Nhược Bính cũng nhân cơ hội làm quen: "Kiều tiểu nương tử, tại hạ họ Triệu, ở nhà đứng hàng thứ năm."

"Triệu ngũ lang, ăn có ngon miệng không?" Kiều Uyển càng thêm nhiệt tình, đây chính là hoàng thân quốc thích, đương nhiên phải nịnh nọt, nàng nào dám đắc tội người ta chứ?

"Rất ngon, rất ngon."

Triệu Nhược Bính ăn đến mức đầy miệng dầu mỡ, cũng không biết lau miệng, xem ra ở nhà đều được nha hoàn bà tử và nhũ mẫu chăm sóc.

Lữ Mục đối diện với nồi lẩu cay, mồ hôi đã chảy đầy đầu, áo trong hơi ướt, vừa rồi ăn không ngừng được, lúc này mới dừng đũa gật đầu khen ngợi: "Nước lẩu này quả nhiên đậm đà, đúng là không uổng công Kiều tiểu nương tử giới thiệu, cay mà không hăng, thật sự rất sảng khoái!"

"Đặc biệt là huyết vịt này, mềm như thạch, còn ngon hơn cả đậu hũ."

Liễu Đình Kiệt đã chuẩn bị tâm lý bị cay xé họng, cẩn thận cắn một miếng huyết vịt, vị cay tê của hạt hoa tiêu lập tức lan ra đầu lưỡi, nhưng lại không hề kí©h thí©ɧ cổ họng.

Huyết vịt trượt xuống cuống họng, cực kỳ mềm mịn, còn chưa kịp cảm nhận độ nóng, đã trôi xuống dạ dày.

Ăn thêm một miếng nữa, quen với vị cay tê của hoa tiêu, đầu lưỡi mới cảm nhận được hương vị thơm ngon của nước dùng, lúc này đã không tự chủ được gắp thêm một miếng nữa.

...

"Nếu có rượu để nhâm nhi thì càng tuyệt vời." Lữ Mục uống cạn chén trà trong tay, không khỏi tiếc nuối cảm thán.

"Xì."

Liễu Đình Kiệt đang cuộn một đũa lớn thịt nhét vào miệng, trợn mắt khinh bỉ: "Ngươi tưởng ngươi đang ở quán rượu nào, còn muốn uống rượu thoải mái ăn thịt đã đời, làm khó Kiều tiểu nương tử à? Lát nữa còn có buổi học tối của Tống tiên sinh, ngươi quên rồi sao?"

"Ta chỉ nói vậy thôi."

Kiều Uyển cũng tiếp lời: "Bài vở của các vị lang quân là quan trọng nhất." Bọn nhóc con thì uống rượu gì chứ, không uống mà suýt chút nữa thì đánh nhau rồi!

Thịt bò thịt dê mềm, lòng non giòn sần sật.

Khoai tây được nấu nhừ, kẹp một cái là đứt.

Mì sợi được thả vào nồi, miếng mì hình lá hẹ lăn lộn trong nồi, vớt lên rồi chan thêm nước dùng đậm đà uống cùng - hai cậu nhóc tranh nhau ăn, cuối cùng no đến mức không ăn nổi nữa.

"Huyết vịt và lòng heo phải dùng nước lẩu cay mới át được mùi, nhưng măng và nấm thì phải dùng nước lẩu thanh mới hợp."

Lữ Mục là một kẻ sành ăn chính hiệu, có một chiếc lưỡi rất tinh tế, chỉ cần ăn một lần là có thể tìm ra cách ăn ngon nhất cho mỗi loại nguyên liệu.

Kiều Uyển mỉm cười lắng nghe, liên tục gật đầu.

Lúc này không có khách mới, nàng cũng rảnh rỗi tranh luận với hắn vài câu: "Huyết vịt và lòng heo có mùi tanh, nếu cho vào nước lẩu thanh thì sẽ bị tanh, nấu lâu lại mất đi độ ngon; măng và nấm khi ăn chỉ cần chú trọng một chữ "tươi", nếu dùng nhiều dầu mỡ gia vị để nấu thì sẽ lấn át mất vị ngon của chúng."

Tuy nhiên,

"Thật ra nô gia còn một cách nấu nước lẩu nữa. Đó là dùng các loại nấm tươi, chẳng hạn như nấm tùng nhung, nấm bụng dê, nấm gan bò, nấm tre và nấm kim châm, kết hợp với gà hầm. Thịt gà mềm, nấm thơm, vừa thanh đạm vừa bổ dưỡng..."

"Vậy ngày mai có thể ăn lẩu nấm được không?"

Liễu Đình Kiệt ghé sát lại, trên mặt không giấu nổi vẻ sốt ruột.

"E là phải đợi đến mùa thu." Kiều Uyển mỉm cười.

Bây giờ mới là mùa xuân, nàng nói ra như vậy chẳng phải là khiến hắn bứt rứt sao? Nghĩ đến món ăn mà không được ăn.

Liễu Đình Kiệt nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì, móc túi tiền ra: "Kiều tiểu nương tử tính tiền đi, ngày mai—"

Hắn như nhớ ra điều gì, bèn xác nhận: "Ngày mai cô vẫn đến chứ?"

Kiều Uyển đã nhận lấy đĩa tính tiền, vừa tính vừa mỉm cười gật đầu: "Ngày nào cũng đến mà, tổng cộng ba trăm lẻ bảy văn, Liễu tam lang đưa ba trăm văn là được."

Liễu Đình Kiệt trả tiền xong, nhìn thoáng qua cảnh buôn bán ế ẩm của những quầy hàng xung quanh, an ủi nàng: "Ngày mai ta sẽ dẫn thêm mấy người bạn học đến thử món lẩu của cô."

Kiều Uyển cong môi, chân thành cảm ơn: "Vậy nô gia nhất định sẽ giảm giá cho các vị lang quân."