Chương 2

Đó là An Lạc Lạc, học sinh chuyển trường vừa chuyển đến lớp cô bé hôm nay, được chủ nhiệm lớp sắp xếp ngồi ở bên cạnh cô bé.

Bạn ấy ngồi một mình ở đó... Hơn nữa...

Bạn nhỏ Vương Xuân Yến có hơi hâm mộ nhìn chụp tai hình chân mèo, khăn quàng cổ có quả cầu lông và cả bím tóc sừng dê nhỏ hình nơ bướm của bạn ấy.

Hơn nữa bạn nhỏ An Lạc Lạc mới tới thật sự rất dễ thương rất xinh đẹp nữa.

Mặc quần áo dễ thương, đồ dùng cũng dễ thương, bím tóc cũng dễ thương

Cô bé rất muốn đi bắt chuyện với người bạn cùng bàn mới siêu dễ thương này.

Thế là bạn nhỏ Vương Xuân Yến tạm thời từ bỏ dì út đang vất vả tìm kiếm cháu ngoại nhà mình giữa dòng trẻ con đang cuộn trào mãnh liệt, cô bé đeo cặp sách cố gắng lách trở lại, giẫm thành từng tiếng "Lẹt xẹt" trên nền tuyết mỏng.

Cô bé vừa chạy tới đã phấn khởi chào hỏi rất nhiệt tình: "Chào cậu! Cậu đang làm gì vậy?"

An Lạc Lạc đang lườm mặt trời: "Chào cậu, tớ đang nghĩ xem bao giờ mặt trời mới nổ tung. Mắt của tớ có phép thuật, nói không chừng lườm lâu mặt trời sẽ nổ tung đấy."

Bạn nhỏ Vương Xuân Yến: "..."

Bạn nhỏ Vương Xuân Yến không khỏi lùi về sau một bước. Cô bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Bạn cùng bàn mới là một phần tử nguy hiểm. Đây là ý nghĩ đầu tiên của cô bé.

Lúc bạn cùng bàn mới đánh nhau với mặt trời đừng có làm liên lụy đến tớ nhé. Đây là ý nghĩ thứ hai của cô bé.

Nhưng An Lạc Lạc đã lập tức dịch chuyển ánh mắt đang nhắm thẳng vào mặt trời, chuyển sang nghiêm túc nhìn cô bé.

Lúc nói chuyện với người khác phải nhìn vào mắt của đối phương, đây là điều cha đã dạy.

An Lạc Lạc nghiêm túc nói: "Xin hỏi cậu đến tìm tớ có chuyện gì không?"

Vương Xuân Yến: ... Xin! Bạn cùng bàn mới này lại nói thêm từ "Xin" cả trong ngày thường!

Hơn nữa, ừm...

Đôi mắt to màu trà nhạt của An Lạc Lạc đang nhìn cô bé chăm chú.

Một đôi mắt xinh đẹp như này, chẳng lẽ thật sự có phép thuật ư?

Bạn nhỏ Vương Xuân Yến lại lùi về sau thêm một bước nữa, cuối cùng vẫn không nỡ rời đi.

Cô bé úp úp mở mở một lát, cuối cùng vẫn lấy can đảm hỏi: "Khăn quàng cổ lông của cậu rất đáng yêu! Có link mua không?"

Ờm.

Bạn cùng bàn mới vừa kỳ lạ vừa xinh đẹp ở trước mặt Vương Xuân Yến đột nhiên bật cười.

Một nụ cười rất rực rỡ, lúc bé cười sẽ lộ ra một cái răng khểnh.

"Không có link. Đây là cha tớ tự tay đan cho tớ!"

"Vậy cái chụp tai kia..."

"Không có luôn. Cũng là cha tớ làm cho tớ! Cái tớ đeo vào mùa đông năm ngoái là chân gấu nâu!"

"Vậy, vậy tóc..."

"Cha tớ tết cho đó! Trên mạng không có hướng dẫn! Kẹp tóc để cố định bím tóc sừng dê cũng là do cha tớ làm!"

"..."

Bạn nhỏ Vương Xuân Yến không nói chuyện nữa.

Bởi vì sau lưng bạn nhỏ An Lạc Lạc có ánh sáng bí ẩn pika pika đang lóe sáng, ánh sáng kia có chút phiền, có chút chói mắt.

"Cậu còn có gì muốn hỏi nữa không? Còn có gì muốn hỏi nữa không?"

Chói quá.

Vương Xuân Yến nhếch miệng: "Cha của cậu là..." Sinh vật phép thuật gì vậy?

Như vậy không công bằng, rõ ràng cha tớ còn không biết tết cả bím tóc đuôi ngựa.

Đúng lúc này, dì út đã tìm cháu gái đến nỗi rất sốt ruột chạy tới.

"Yến Yến..." Dì út vừa tức vừa bất đắc dĩ kéo lấy cánh tay cô bé: "Lề mề ở đây làm gì vậy, tan học bao lâu rồi, những bạn khác đã đi hết cả rồi!"

"Dì út, khoan..."

"Lề mà lề mề! Nhanh nhanh nhanh, hôm nay Đông chí, bà nội cháu đã gói sủi cảo ở nhà rồi..."

Vương Xuân Yến bị dì út lôi đi, An Lạc Lạc tiếp tục ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ.

Bé đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của bạn cùng bàn, không có mất mát, chỉ có tiếc nuối.

Tớ còn chưa nói với cậu là cặp sách của tớ, móc treo cặp của tớ cũng là do cha làm nè, An Lạc Lạc nghĩ.

Hoa tuyết và gió đông lại thổi vào tóc bé, tuy rằng đồ mà bé mặc trên người rất ấm áp nhưng An Lạc Lạc cũng ý thức được rằng, gió lại thổi mạnh hơn rồi.