Chương 5

Hơn nữa tuy bây giờ nói nhà chúng ta "Phá sản", nhưng trước đây cũng có "Sản" gì đâu mà phá.

Cha già làm giàu nhờ đào mỏ than, mấy năm nay mới bắt đầu kinh doanh bất động sản, cấp bậc của cả nhà quá thấp, làm kiểu gì cũng không chen chân được vào giới thượng lưu chân chính...

Lúc chưa phá sản, nhà họ Vệ là nhà giàu mới nổi thực sự.

Thế nên với tư cách là con nhà từng có mỏ than có nhà lầu, về cơ bản Vệ An Thành chưa từng chạm đến âu phục cà vạt bao giờ.

Hôm nay khó khăn lắm mới đeo được một cái lên cổ, anh ta không quen chút nào, hoàn toàn không có phong thái của cậu ấm nhà giàu.

Dù sao mười mấy năm trước Vệ An Thành và chị gái còn chen chúc nhau ở trên bậc thang, bưng bát ăn trứng xào hương xuân mà.

Lúc ấy lý tưởng lớn nhất trong cuộc đời anh ta chính là có được một cái máy chơi game thuộc về riêng mình.

Vì vậy sau khi gia đình đột nhiên phất lên, chuyện duy nhất anh ta thích làm là chơi game.

Không bị dính thói quen xấu gì, cũng không học được thói quen tốt nào cả.

Thỉnh thoảng trong mấy trường hợp xã giao, anh ta đứng ở trước mặt những cậu ấm kia ấp úng không nói nổi một câu, lại càng không muốn đến gần những tinh anh mặc âu phục đi giày da toàn thân sang trọng kia.

Vệ An Thành chỉ muốn ôm máy chơi game, ngoài chuyện đó ra, anh ta hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhà cũng chính là cha anh ta, không hề cãi nửa lời.

Nói dễ nghe một chút thì gọi là ngoan ngoãn, nói khó nghe một chút gọi là không có tiền đồ.

Đương nhiên, trước đây khi trong nhà chưa phá sản, người nhà cảm thấy anh ta như vậy cũng không sao, không thích gây chuyện, biết thân biết phận, dù sao cũng tốt hơn những cậu ấm thích chơi bời gái gú kia.

Tuy nhà họ Vệ là nhà giàu mới nổi nhưng nề nếp trong nhà lại rất nghiêm chỉnh.

Nghe nói từ thời ông cố bà cố đã không có tính trăng hoa, gia phả một đường thẳng tắp, có thể nói là người cực kỳ yên phận.

Cho dù là cha Vệ đột nhiên giàu có cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ Vệ.

Dạo trước ông ta đầu tư bất động sản thất bại khiến trong nhà phá sản, khoảng thời gian này đang bị bà Vệ nhốt ở trong nhà cầm dép lê đánh mắng "Đồ phá của", đánh đến nỗi sắp đỏ cả mặt cũng không dám hó hé nửa lời.

Hơn nữa bà Vệ còn vừa mắng chửi vừa đánh ông ta, đồng thời cũng tính toán xem sau khi phá sản có thể mang đi bao nhiêu tiền, sống ở khu tập thể cũ nào sẽ tiết kiệm tiền mua thức ăn hơn.

Loại không khí gia đình này đã dạy ra một Vệ An Thành tuyệt đối không có cách nào coi chuyện "Bán nhan sắc xin đầu tư" là một chuyện "Chính đáng".

Nghĩ tới đây, anh ta ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc Trùng Nguyên gần như không nhìn thấy đỉnh ở trước mắt, chân lại mềm nhũn.

Tòa nhà này không nằm ở trung tâm CBD hiện tại, độ cao cũng không phải đứng đầu cả nước, thiết bị cũng có chút cũ kỹ, Vệ An Thành chỉ từng tới đây một lần lúc đi theo cha đến bàn chuyện làm ăn.

Nhưng lần đó, không có một ai trong những số người ở đây muốn nói chuyện với bọn họ cả.

Cho đến khi có một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đi tới, cười khẽ hỏi có phải là bọn họ đi nhầm hay không, lối đi của nhân viên ở bên khác.

Vệ An Thành đã hiểu tòa nhà này sẽ không tiếp nhận cấp bậc như nhà bọn họ.

Khi đó đã không có khả năng, bây giờ còn sắp phá sản thì lại càng không thể...

Có lẽ là chị gái Vệ An Hà biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì, cô ta lại đập mạnh một cái lên bả vai anh ta.

"Em nghĩ chị muốn em đi chắc?" Vệ An Hà oán hận nói: "Nếu không phải chị đây còn phải quản lý công ty không tiện ra mặt thì giờ đã tự mình xông lên rồi! Cũng không phải nhà chúng ta đã hoàn toàn hết cứu, bây giờ chỉ thiếu khoản đầu tư kia nữa thôi! Em chỉ cần động miệng động chân một chút, chỉ là dùng chút sức hấp dẫn để kéo đầu tư thôi mà, một người đàn ông cao lớn như em bán chút tiếng cười có là gì đâu, đừng để uổng gương mặt đẹp trai mà cha mẹ đã ban cho em. Cũng đã tới đây rồi, đi lên!"