Chương 56-4

Edit: ZipZip

Beta: Kim

Chiêm Sắc dễ chịu nheo mắt lại, tự nhiên cũng đối xử với anh tốt hơn nhiều.

“Thế này đi, dù sao mấy ngày này em cũng tạm nghỉ việc để kết hôn, cũng không có việc gì để làm. Nếu anh thật sự tin tưởng em, không bằng mang mấy thứ hồ sơ kia về cho em xem thử. Có lẽ có thể tìm ra manh mối về người kia trong đó…”

Quyền Thiếu Hoàng siết chặt tay, “Nghỉ phép thì nghỉ phép, anh không muốn em phải mệt mỏi.”

Chiêm Sắc lắc đầu, “Không mệt, đó là sở thích của em.”

Trầm mặc một chút, người đàn ông cau mày, lại khıêυ khí©h cô, “Em định tìm kiểu gì?”

Chiêm Sắc nhìn anh, “Cùng một đầu bếp nấu ăn, đổi thế nào đi nữa cũng sẽ có khẩu vị giống nhau. Cùng một tác giả viết sách, đổi thế nào đi nữa cũng sẽ có văn phong đồng dạng. Còn có kỳ thủ, bất kể kỹ thuật đánh cờ có biến hóa khó lường như thế nào, vẫn là cùng phong cách. Phong cách chính là quy tắc làm việc của một người. Chỉ cần chỉnh lý tổng hợp lại tài liệu về chung một chỗ, coi như không thể phá án, em cũng có thể tìm ra chút gì đó…”

Ánh mắt người đàn ông chợt lóe lên nhìn cô chăm chú, lúc sau đột nhiên vòng tay qua.

“Có thể làm như vậy? Được, lão tử nhìn biểu hiện của em.”

Nói xong, không đợi cô phản ứng, anh đã quăng cô ngã vào trong chăn, một tay ấn công tắc trên tường, tắt đèn.

Nhất thời, trong chăn lúc lên lúc xuống, từng đợt run rẩy. Có người thở dốc có người thở dài, có người giống như đau đớn lại như sung sướиɠ, có người run rẩy ở trong chăn bông tối đen. Mà quần áo của người đàn ông, quân phục, áo ba lỗ, quần lính, còn có một chiếc quần cộc, từng thứ từng thứ bị ném ra, rơi ở dưới giường.

Âm thanh gì cũng có, chỉ là không có tiếng người nói chuyện.

Qua thật lâu mới nghe thấy giọng nói tức giận của người phụ nữ truyền ra từ trong chăn.

“Quyền Thiếu Hoàng… Nếu anh còn tiếp tục, em sẽ đạp anh xuống…”

“Hahaha ––––”

Sau một trận cười sảng khoái, màn đêm dần trở nên kiều diễm.

Chiêm Sắc bất lực, bị người đàn ông thu thập mà không hề có sức chống đỡ. Mặc dù kiêng dè chuyện kinh nguyệt của cô còn chưa hết, người đàn ông này cũng không thật sự làm gì, nhưng anh có thể bóp thì vẫn bóp, có thể sờ thì vẫn sờ, có thể gặm thì vẫn gặm, dù sao nghiện khô* quá đủ rồi. Khiến cô vừa đau vừa nhột lại khó chịu, cả người như bị sâu cắn.

(*Nghiện khô: Đối với một loại ham muốn nào đó chỉ là hão huyền, thực tế cũng không thể thỏa mãn được.)

Chẳng qua, người đàn ông này cũng không chiếm được chỗ tốt, lăn lộn một hồi, còn phải vọt vào nhà tắm xả nước lạnh nửa giờ, sau đó mang một thân khí lạnh chui vào chăn. Còn định trả thù cắn một miếng trên cổ cô, cắn đến sung sướиɠ mới ôm chặt cô, thành thành thật thật đi ngủ.

Chết tiệt! Tên khốn kiếp này!

Thở phì phò mắng chửi trong lòng. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ người đàn ông bên cạnh, nội tâm cô dần bình tĩnh lại.

Hừ! Còn tưởng tinh lực của anh còn tràn trề, xem ra thật sự đã mệt mỏi.

Thở dài, cô nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Nào ngờ, cô vừa định quay đầu đi, liền bị người đàn ông vốn đang ngủ bá đạo kéo về, ấn ở trước ngực anh, sau đó mới hài lòng chép miệng một cái, tiếp tục ngủ.

Trong bóng tối, môi Chiêm Sắc cong lên, đầu chôn trong ngực anh.

Có vẻ như… Cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác vợ chồng?

*

Ngày hôm sau.

Khi Chiêm Sắc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Kinh hãi, cô không ngờ mình có thể ngủ say như chết thế này, đầu óc còn có chút hốt hoảng kỳ lạ, bật dậy, kết quả phát hiện, trên giường chỉ còn lại mình cô. Nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi sáng. Rất hiển nhiên, người đàn ông kia đã đi rồi.

Còn có Tiểu Thập Tam luôn quấn lấy cô mấy ngày nay, sao cũng không tới gọi cô?

Ngủ một giấc dậy cái gì cũng không biết!

Sờ sờ cái bụng đói không chịu được, cô mơ màng sửa soạn rồi xuống lầu, càng phát hiện có gì đó không ổn. Chính xác mà nói, bầu không khí trong biệt thự Cẩm Sơn hôm nay không bình thường. Mỗi người thấy cô đều sẽ mang một loại cười như không cười, buồn cười lại không dám cười, làm cô như rơi vào trong sương mù.

“Tôn Thanh, có chuyện gì à?”

Ngồi trên bàn ăn, cuối cùng cô cũng tìm được người để hỏi thăm.

Trên mặt Tôn Thanh cũng mang ý cười như vậy, nháy mắt với cô một cái: “Chiêm lão sư, tối qua ngủ ngon không?”

Chiêm Sắc cau mày, nhấp một miếng cháo, càng không hiểu nguyên nhân.

“Tạm được,”

Khẽ “à” một tiếng, Tôn Thanh ngồi xuống đối diện cô, chống cùi chỏ lên bàn ăn, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, mỉm cười nói: “Chiêm lão sư, Tứ gia đối xử với cô tốt thật. Buổi sáng lúc ngài ấy đi còn đặc biệt dặn dò Thập Tam, không cho phép cậu nhóc ồn ào đến cô. Còn bảo tôi không nên gọi cô thức dậy, chờ cô ngủ đến tự tỉnh, ăn sáng sau cũng được…”

Đối xử với cô rất tốt sao?

Nghĩ đến hôm qua mình bị cắn “thương tích đầy mình”, cô cảm thấy người đàn ông kia thật thiếu đánh.

Chẳng qua những lời đó không thể nói cho Tôn Thanh.

Cầm đũa ung dung thong thả gắp một miếng thức ăn nhỏ, mặt đầy ôn nhu cười, “Tối qua anh ấy về muộn, lại cùng tôi thảo luận chút chuyện, đúng rồi, là về vụ án kia. Có lẽ là sinh ra áy náy trong lòng…”

Ánh mắt Tôn Thanh lóe lóe, khẽ nâng cằm, cong môi, “Chiêm Sắc…”

Bây giờ còn trực tiếp gọi tên cô? Chiêm Sắc càng không thể hiểu nổi, “Hả? Có chuyện gì?”

“Phụt” một tiếng, rốt cuộc Tôn Thanh cũng cười thành tiếng.

“Hôm nay cô không soi gương à?”

Gương?

Vừa nãy cô đói bụng không chịu được, không để ý sửa soạn bừa rồi xuống lầu, thật sự không soi gương. Chẳng lẽ… Trái tim run lên, cô nghĩ tới mấy chữ “thương tích đầy mình”. Mặt chợt biến sắc, bỏ đũa xuống, chạy luôn vào phòng vệ sinh.

Trời ạ!

Không nhìn không biết, nhìn một cái là bị dọa cho hết hồn.

Trên cần cổ trắng như tuyết, trước ngực, trên cánh tay, cả người đều là dấu hôn hồng hồng tím tím. Cúi đầu xuống còn phát hiện, ngay cả trên bắp chân lộ ra ngoài của cô, cũng có dấu vết bị anh gặm qua. Trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng, nhịp thở và nhịp tim cũng trở nên bất thường vì xấu hổ.

Mất công cô còn lượn lờ đi lại khắp nơi.

Quyền Thiếu Hoàng, aaaaaa, nhất định là một tên đại biếи ŧɦái.

Trong lòng xấu hổ ảo não, không muốn nghĩ đến tên đàn ông kia. Toàn thân cô từ trên xuống dưới, trừ miệng không bị anh đυ.ng, những chỗ khác không có nơi nào anh không thể xuống miệng. Ngay cả cổ chân cũng phải gặm, nhai lại nhai, chẳng lẽ muốn ăn cô vào bụng luôn?!

Nghĩ đến đây, trong lòng cô run lên, sắc mặt sa sầm. Một bên kéo quần áo, một bên cảm thấy những dấu hôn kia chướng mắt đến cực điểm.

“Ha ––––”

Chờ cô đi ra, nụ cười trên mặt Tôn Thanh còn chưa tắt.

Chiêm Sắc hắng giọng, xụ mặt, tỏ vẻ bình thản đi tới, “Tối qua đánh một trận, khiến cô chê cười rồi.”

“Haha, cái này tôi hiểu.”

Tôn Thanh không khách khí lấy “mác” này gán “mác” kia, cười nhìn cô, “Chiêm lão sư, lát nữa cô phải ra ngoài sao? Nếu muốn ra ngoài, tôi tìm ít phấn cho cô dặm một chút.”

Trong lòng thầm mắng Quyền Thiếu Hoàng, Chiêm Sắc bất đắc dĩ nở nụ cười cứng ngắc.

“Không cần, hôm nay tôi không ra ngoài.”

Tối qua người đàn ông kia đã đồng ý với cô, lát nữa sẽ mang hồ sơ về cho cô. Cô chuẩn bị tiêu phí cả ngày hôm nay vào vụ án của viện 317, nghiên cứu rõ đối thủ cao cấp này một chút. Đối với việc này, cô cũng vô cùng có hứng thú.

Tôn Thanh vất vả nhịn cười, sắc mặt hơi vặn vẹo, “Được rồi! Có chuyện gì thì gọi tôi.”

“Ok.”

Chiêm Sắc cũng không muốn ăn sáng nữa, đương nhiên là vòng qua Tôn Thanh muốn lên lầu đổi bộ quần áo kín cổng cao tường. Không ngờ, vừa đi mấy bước, lại nghe Tôn Thanh “haha” một tiếng, hình như không nhịn nổi mà bật cười. Khóe miệng giật giật, Chiêm Sắc quay đầu lại, trợn mắt nhìn cô ấy.

“Còn cười à?”

“Haha –––– Tôi thật sự không nhịn được! Xin lỗi.”

Nói xong, ngược lại còn khiến thần kinh cười của Tôn Thanh như bị kí©h thí©ɧ. Chỉ thấy cô ấy đặt mông ngồi trên ghế, cười nghiêng ngả, âm thanh lúc cao lúc thấp, thê thảm không nỡ nhìn.

Vị trợ lý Tôn này, trong ấn tượng của Chiêm Sắc là một người phụ nữ nội liễm có chừng mực.

Hôm nay cô… Thật sự buồn cười như vậy sao?

“Hahahahaha ––––” Một chuỗi tiếng cười thật dài truyền đến từ phía sau, Tôn Thanh ôm bụng, cười chảy nước mắt, thở không ra hơi nói, “Thật xin lỗi, Chiêm lão sư, tôi vừa nhìn thấy cái đó có trên người cô, thật sự không dám tưởng tượng… Bình thường Tứ gia là một người đàn ông ổn trọng như thế, rốt cuộc ngài ấy phải dùng sức tàn nhẫn đến mức nào mới có thể dày vò cô như vậy… Chẳng qua, cái này cũng chứng minh… Haha, ngài ấy thật sự yêu thích cô đến tận xương cốt?”

Sắc mặt Chiêm Sắc không thoải mái, vừa xấu hổ thẹn thùng lại khó hiểu.

Người như anh… Gọi là đàn ông ổn trọng?!

Gặm cô như thế còn gọi là yêu thích… Vậy nếu người bị chó cắn, có phải cần quay sang cảm ơn chó đã yêu thích không?

Ngay khi Chiêm Sắc vừa lúng túng vừa bực mình, tiếng chuông điện thoại giải vây vang lên.

Cô “suỵt” một tiếng với Tôn Thanh, vừa nghe điện thoại vừa đi lên lầu.

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói trong điện thoại khiến cô dừng bước.

“Chào Chiêm lão sư, đã có kết quả kiểm tra sức khỏe tuyển dụng của cô. Vô cùng xin lỗi, bởi vì thị lực của cô có vấn đề, không thể ứng tuyển được…”

Cái gì?!

Đầu óc Chiêm Sắc hơi choáng váng.

Kiểm tra sức khỏe của kỳ thi cảnh sát nghiêm ngặt hơn so với tuyển dụng công khai thông thường, cũng có yêu cầu đối với thị lực, điều này Chiêm Sắc biết. Nhưng thị lực của cô căn bản là không có vấn đề mà? Hơn nữa lúc kiểm tra, bác sĩ cũng không hề nói thị lực của cô có vấn đề.

Đè lại cảm xúc trong lòng, cô cau mày hỏi, “Kết quả kiểm tra đồng chí xem ở đâu vậy? Thị lực của tôi không có vấn đề.”

Tính tình đồng chí gọi điện tới rất tốt, nghe cô nói thì cười một tiếng mới giải thích cho cô.

Thì ra đơn vị cô dự thi lần này vừa vặn là bên trong phạm vi quản lý của Yến Dung. Mà Yến Dung cầm bản ghi chép ban đầu lúc thẩm vấn cô ở Sở Thiếu Giáo, cho rằng thị lực của cô có vấn đề. Mà sau đó kiểm tra sức khỏe lại không nhận ra, cho rằng vì cô đeo kính áp tròng hoặc là gian lận. Kết quả, Yến Dung tìm mấy người phụ trách thương lượng, trực tiếp nhận định Chiêm Sắc không phù hợp tiêu chuẩn tuyển dụng của cảnh sát.

Yến Dung có gia thế lớn, trong cảnh đội cường thế đè người. Cô ta ấn định như vậy, đương nhiên cũng không có ai đi chống lại cô ta.

Cận thị? Ghi chép thẩm vấn?

Ngơ ngác mấy giây, cuối cùng Chiêm Sắc cũng nhớ ra.

––– “Chiêm lão sư, có thể giải thích lý do nói dối của cô được chưa?”

––– “Đồng chí cảnh sát, tôi bị cận.”

Cái quái gì thế này?

Ban đầu dạy ở Sở Thiếu Giáo, cô tùy tiện nói với Yến Dung một câu, không ngờ lại bị cô ta ghi vào bản ghi chép thẩm vấn, mà bây giờ lại bị cô ta dùng nó để làm bằng chứng lớn.

Chẳng lẽ không cần công lý?