Chương 8: Tức Giận

Chương 8:

Hôm sau tỉnh dậy, Man Man cảm thấy cả người đau nhức. Nàng xoa đầu còn mơ màng vì thuốc, nằm ngẩn ra một lúc lâu, mới chợt bị những hình ảnh chợt ùa về trong ký ức làm cho giật mình bật dậy.

Trong phòng là một mãnh trống rỗng, người kia đã sớm rời đi từ lâu.

Man Man lập tức hất chăn lên, quả nhiên, bên dưới là một mảnh ô uế và vệt hồng đỏ, chứng tỏ những gì đêm qua nàng trải qua đều là thật.

Man Man tức giận vò tóc, cuối cùng là ôm đầu hét lớn.

[Ta vậy mà…. Ta vậy mà bị một tên trai bao không biết là ai lấy mất trinh tiết?!]

Vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng hét của nàng liền chạy vào, nhưng nhìn đến chủ nhân vậy mà chưa mặc quần áo, liền xấu hổ vội xoay người, mới cẩn thận hỏi:

“Cô chủ, xin hỏi người có chuyện gì?”

Man Man nghe đến tiếng của vệ sĩ, lửa giận trong lòng càng tăng cao.

[Ta bị người kia hành một đêm, mà những tên này ở bên ngoài đều dửng dưng không biết? Bây giờ còn vào đây hỏi ta là có chuyện gì?]

“Cút!”

Man Man chỉ ra cửa hét lớn: “Cút hết cho ta! Tất cả các người đều cút hết! Sau này đừng bao giờ xuất hiện nữa!”

Vệ sĩ đều bị lời của nàng dọa sợ, nhưng ngoại trừ nghe theo, thì không ai dám có một câu phàn nàn.

Sau khi người rời đi, Man Man bần thần một lúc lâu, mới chậm rãi xoay mình xuống giường.

Nhưng chân nàng vừa chạm đất, cử động nhẹ thì bên dưới lại truyền đến đau đớn.

Man Man cắn răng, tay ôm bụng nhỏ cẩn thận bước đi.

Đau đớn mỗi lúc một mạnh, cứ như là đang nhắc nhở lại chuyện đêm qua. Nhắc lại Man Man nàng đã bị một kẻ ất ơ nào đó lăng nhục.

Đến khi vào được phòng tắm, mở đầy nước ấm rồi nằm vào trong, đau nhức trên người mới dần giảm bớt.

Man Man nhắm mắt, tựa đầu vào thành bồn, cảm nhận cơ thể đang dần dần thư giãn.

Không biết qua bao lâu, khi hơi nóng trong bồn đã dần giảm bớt, nàng mới bị bài nhạc quen thuộc phát ra từ điện thoại làm cho hồi thần.

Man Man không vội, nàng đặt hai tay lên thành bồn đẩy cơ thể chậm rãi bước ra, tiện tai với lấy một cái khắn tắm treo cạnh bên quấn lên người, mới xoay đầu nhìn quanh tìm kiếm.

Chợt, bị hình ảnh trong gương đột nhiên đập vào mắt làm cho giật mình.

Trên cần cổ trắng nõn, và trước khuôn ngực đẫy đà của nàng. Đâu đâu cũng có những viết hồng, tím loang lỗ như bị muỗi đốt.

L*иg ngực Man Man phập phồng, lại kéo ra khăn tắm nhìn một lượt toàn bộ cơ thể.

Bụng, eo, hai bên bắp đùi thon gọn… cả những chỗ không thể nói, đều có dấu vết tương tự.

“AAA!”

Man Man tức đến mức ném luôn khăn tắm xuống sàn, dùng chân ra sức đạp lên.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cái tên ăn mày đói khát khốn kiếp!”

Cư nhiên dám để lại nhiều dấu vết như vậy trên người nàng. Thử hỏi sau này… Man Man nàng sao còn dám ra đường gặp người?