Ngoại truyện ngắn (2)

Một câu nói kia của bé thỏ, quả thực chấn động hơn cả tiếng sét, khiến cho người anh em của Mạc Đông Dương đang uy vũ mười phần bỗng oạch một cái liền mềm nhũn. Quả thật là Mạc Đông Dương muốn có một đứa con, trước kia không muốn là bởi anh cảm thấy trẻ con thật là phiền toái. Nhưng từ sau khi kết hôn với bé thỏ, Mạc Đông Dương càng ngày càng muốn làm cha. Hơn nữa ngày đó Tiểu Xán nói với anh: “Nếu chú chín không nắm chặt một chút có thể sẽ bị chậm đó, một ngày nào đó em trai em gái cháu ra đời, nhìn thấy chú lớn tuổi râu ria xồm xoàm, nhất định sẽ cho rằng chú là ông nội đó. Hơn nữa chú đã lớn tuổi, còn thím chín nhỏ của cháu thì ít tuổi hơn chú, dáng vẻ lại nhỏ nhắn xinh xắn. Ngày đó bạn bè của cháu giúp cháu đón gió tẩy trần ở Kim Đỉnh đúng lúc nhìn thấy thím chín ở đó ăn cơm, mấy người anh em của cháu đã tưởng là một cô nhóc nào đó, còn mấy lần thăm dò ở chỗ cháu đấy.”

Thằng nhóc Tiểu Xán khốn kiếp này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Lúc ấy Mạc Đông Dương đánh một quyền vào cổ Tiểu Xán: “Ít đánh chủ ý lên người thím chín của cháu đi.” Lại đặc biệt mang thù cùng Tiểu Xán nói: “Tìm thời gian hẹn mấy người bạn của cháu, nói là chú chín mời bọn họ ăn cơm.”

Được thôi, Tiểu Xán cũng không ngốc, dựa vào máu ghen của chú Chín, mấy người bạn kia không thể không bị lột da, kỳ thật, cậu ta chính là thích nhìn thấy chú Chín ghen, ha ha, nhìn cực kì thú vị. Chỉ có điều là Mạc Đông Dương ghen thì cứ ghen, quả thật là có để những lời nói của Tiểu Xán ở trong lòng, tuy rằng không đến mức như Tiểu Xán nói là râu ria xồm xoàm, nhưng mà đúng là anh lớn tuổi thật, cho đến bây giờ bé thỏ nhà anh được anh nuôi dưỡng càng ngày càng trở nên non mềm, chỉ nhìn thôi đã thấy muốn nhỏ dãi ba thước, thì tránh sao khỏi mấy con sói khác nhớ nhung đến, tuy rằng anh không sợ nhưng cũng có lo lắng. Chi bằng để cho Tô Hà sinh cho anh một bé thỏ nho nhỏ dễ thương, thì cho dù con sói khác có nhớ nhung cũng vô dụng. Thật ra, ngày đó anh nói chuyện với Tiểu Xán không phải là muốn loại thuốc kia, mà chính là muốn một ít dược giúp cho việc mang thai, ai ngờ bị bé thỏ nghe thấy liền rời đi, vì cho rằng anh muốn hạ dược, hai ngày nay cô không cho anh bước vào cửa. Khó khăn lắm hôm nay anh mới được ăn mặn, không nghĩ tới bé thỏ lại muốn chỉnh anh nói ra một con câu như vậy. . . . .

Ước chừng Mạc Đông Dương ngây người ra khoảng 5 phút, mới hết sức kích động run run rẩy rẩy nâng khuôn mặt của bé thỏ, hỏi một câu: "Em vừa nói câu gì, có ý gì?" Anh nói năng cũng có chút lộn xộn lung tung, Tô Hà tức giận trợn mắt liếc nhìn anh một cái:

"Có ý gì? Ý ở trên mặt chữ."

Mạc Đông Dương đờ đẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, 1 phút sau đó mới dần dần dời đi, chuyển đến trên bụng của cô lại ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó vươn tay, cẩn thận lại nhẹ nhàng áp sát vào trên bụng cô:

"Em, em nói là nơi này có một bé thỏ nho nhỏ rồi?"

Tô Hà hừ một tiếng: "Cái gì mà bé thỏ, cũng có thể đó là một con sói con, đến lúc được sinh ra ngoảnh đầu lại nhe răng cắn chết anh."

Mạc Đông Dương đột nhiên trở lên hớt hải, vươn tay bế cô dậy, xoay xoay tại chỗ vài vòng: "Ha ha anh được làm cha rồi, anh được làm cha rồi. . . . . ."

Anh cứ xoay tròn Tô Hà mãi đến khi cô cảm thấy choáng váng:

"Anh đặt em xuống dưới, em chóng mặt. . . . . ." Mặc dù hành động của Mạc Đông Dương đặc biệt ngây thơ, nhưng Tô Hà cũng rất cảm động, cô có thể cảm nhận rõ được người đàn ông này vui mừng khôn xiết đến cỡ nào. Nhưng mà Tô Hà cũng mang thù, cho nên chú Chín cần phải tự cầu phúc cho bản thân mình.

Chờ Mạc Đông Dương đặt cô xuống dưới, ánh mắt cô lóe lóe, mở miệng nói: "Bác sỹ nói ba tháng đầu rất nguy hiểm, cho nên nghiêm cấm làm chuyện phòng the . . . . ." Đây mới là trọng điểm, ha ha ha ha, Tô Hà còn ước gì có thể ngửa mặt lên trời mà cười to, cô bị gã đàn ông khốn khϊếp này lừa gạt ức hϊếp lâu như vậy, cuối cùng cũng nở mày nở mặt một lần rồi. . . . . . ( chưa xong còn tiếp )