Chương 2 săn người

Dưới ánh trăng mờ, mơ hồ có thể thấy được đôi chân dài, trơn bóng, trắng noãn của hắn. Hơn nữa giữa hai chân còn có một chú chim nhỏ phấn nộn, nhu thuận an tĩnh ghé trong rừng rậm ngủ yên.

Ho khan một cái, thật sự không thuần khiết mà.

Hơi liếc mắt, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh như nước của thiếu niên kia, thoáng chốc, Triệu Dao cảm thấy khuôn mặt của mình nóng ran lên. Nàng ấp úng, chẳng biết nên mở miệng như thế nào: “Ách… Cái này… .” Lúc này, niên thiếu nằm trên tảng đá lớn lấy trường kiếm ra, cầm trong tay. Nàng nháy mắt mấy cái, vội hỏi, “ngươi làm cái gì vậy?”

Hắn hít và một hơi, cố hết sức khởi động nửa người: “Tỷ tỷ, ta nghĩ ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện…” Triệu Dao đỏ mặt, liên tục gật đầu. “Dùng cái này” hắn đưa trường kiếm cho nàng. “Đem vết thương thối rữa trên người ta cắt toàn bộ đi.”

Sự kinh ngạc trong mắt nàng lại hiện lên: “Cắt đi?”

“Ừ.” Hắn suy yếu bám dựa vào trên tảng đá lớn, mặt trắng như tờ giấy, cặp con ngươi toát ra lửa kia sâu không thấy đáy. Hắn cầm lấy tay nàng, để thanh kiếm kia ngang vào vết thương của hắn, thở dốc nói rằng, “Không nên chần chừ, động thủ đi.”

“Ngươi thật sự muốn bỏ?” Triệu Dao hất tay hắn ra, cầm lấy trường kiếm đặt ở trên lửa, nướng một chút, quay đầu sang thiếu niên kia nói rằng, “Dù cho muốn cắt, cũng cũng phải tiêu độc trước, bằng không ngươi sẽ bị nhiễm khuẩn mà chết .” Chờ trở lại trên tảng đá lớn, thiếu niên kia nghi ngờ những từ nàng nói ra ‘Tiêu độc’ ‘Bị nhiễm khuẩn’ mấy chữ này là ý gì. Nàng cũng lười giải thích, chỉ nói, “Trước tiên là nói cho ngươi biết, ta chỉ gϊếŧ qua gà vịt, nếu là không cẩn thận đem ngươi làm chết, ngươi cũng đừng tới tìm ta.”

Hắn cúi đầu, xem thường: “Đó là do ta bạc mệnh, há có thể trách ngươi?”

Cầm kiếm lên, đang chuẩn bị hướng tới miệng vết thương cắt xuống, Triệu Dao lại ngẩng đầu hỏi: “Được rồi, còn không biết tên của ngươi đấy, như vậy đi, nếu là ngươi thực sự chết dưới tay ta, tốt xấu gì ta biết tên của ngươi, ngày sau mấy ngày lễ ngày tết ta cũng đến dâng cho ngươi nén hương đi?”

Thiếu niên kia không nói, hơi nhếch đôi môi trắng bệch của hắn lên, nhoẻn miệng cười: “Chờ ta có thể sống được rồi hãy nói.”

Mặt hắn đã tái nhợt nhưng vẫn có khát vọng sống mãnh liệt. Không giống nam nhân tục tằng, hắn là một loại người khí chất sạch sẽ, thấu triệt. Mà thêm vào đó là cặp mắt phượng xinh đẹp làm cho cỗ khí chất, bình thiêm vài phần như có như không yêu dã.

Làm thương một mỹ nhân như vậy, thật sự không nỡ a.

Bất quá nếu nàng không động thủ, hắn sẽ vì vết thương thối rữa mà chết. Triệu Dao hạ quyết tâm, hai tay hợp lực, hét to một tiếng rồi đánh bạo, sau đó cố gắng cắt lấy một khối thịt thối trên người hắn. Máu theo vết thương đó ồ ồ chảy ra, , nàng nghĩ cần phải lấy gì đè lại vết thương, nhưng thiếu niên kia thấp giọng gào thét: “tiếp tục, đừng dừng lại!” Hắn nằm ở trên tảng đá lớn, ngón tay mãnh cào lên trên hòn đá, cả người co quắp. Xoay người, hai mắt màu đỏ tươi mà nhìn chằm chằm nơi nào đó.

Nàng gật đầu, nỗ lực đè xuống dạ dày bốc lên một trận không khỏe, mắt nhíu lại, từng chút cắt đi thịt thối. Sau khi nàng sau khi hoàn thành, thiếu niên kia đã hôn mê từ lâu. Nàng đưa tay lại gần mũi hắn, thật sự may mắn còn thở, chỉ là hiện tại máu chảy không ngừng, giờ nên làm thế nào cho phải đây?

Quét mắt nhìn qua trên tảng đá lớn, nàng thấy dây cột tóc rơi lả tả. Triệu Dao tiến tới cầm lấy, ở bên hông hắn buộc lại thật chặt, hy vọng có thể ngăn cản máu chảy. Làm xong những đều này, nàng tựa vào tảng đá lớn, co ro thân thể. Trong lúc ngủ mơ, loáng thoáng nghe được từng tiếng kêu rên, nàng xoa xoa con mắt, nhìn thiếu niên kia đang lạnh run.

Triệu Dao cúi đầu nhìn một chút cũng chỉ có áo khoác ngoài và đồ dùng hàng ngày. Theo lý thuyết, cái tình huống này đây, nàng sẽ vì đại nghĩa mà cởi ra quần áo và đồ dùng hàng ngày ra đưa cho hắn , thế nhưng… Nàng cũng rất lạnh a, tối đa cho hắn ta mượn rơm rạ đi.

Mạng của mình vẫn là quan trọng nhất. Mặc dù hắn là mỹ nhân, cũng không có thể thương lượng.

Từ trên tảng đá bước xuống, nàng bọc quần áo và đồ dùng hàng ngày lại. Sau một lát, trên tảng đá, thiếu niên chẳng những không có an phận mà ngủ, còn đạp rơm rạ rơi hết xuống. Triệu Dao đứng dậy, tốt bụng mà đắp lại lần thứ hai cho hắn. kết quả còn đều như lúc đầu, rơm rạ lại bị hắn đá xuống. Nàng phát hỏa, kéo áo khoác của mình xuống đắp lên trên người hắn, lần này tiểu tử vậy mà ôn thuận không cựa quậy làm rơi nữa. Khóe miệng nàng co quắp, sắc mặt rất là xấu xí, nếu không phải niệm tình hắn có thương tích trong người thì nàng thật sự đã hung hăng đánh hắn một trận.

Không có quần áo sưởi ấm, nàng chập chờn cho đến nửa đêm mới đi ngủ.

Ngày thứ hai, nàng từ trong mộng đẹp bị đánh thức. Một trận ồn ào vang lên. Lúc này đã mặt trời lên cao, ánh sáng đã chiếu vào trong động. Nàng lấy tay ngăn trở ánh sáng chiếu vào mặt, một chút ánh sáng chói mắt từ khe hở lộ ra.

“Tỷ tỷ, ngươi đã tỉnh?”

Thanh âm kia, dường như gió nhẹ khẽ vuốt, mềm nhẹ, ôn nhuận.

Trong ánh sáng mặt trời dần dần hiện ra thân ảnh của một người. Đó là thân ảnh của một thiếu niên, cả người đắm chìm trong một mảng ánh sáng, da thịt như ngọc hiện lên thánh khiết sáng bóng. Hắn mang theo nụ cười nhợt nhạt, chậm rãi bước đi tới.

“Ừ…” Chợt, nàng ý thức được cái gì liền nhanh đứng dậy, khẽ đỏ mặt, “Ngươi… Hay là trước tiên mặc quần áo vào đi.” Muốn chết a, sáng sớm thằng nhãi này đã không mảnh vải đứng trước mặt nàng , nàng là một người con gái bình thường, kỷ cương, chịu không nổi kí©h thí©ɧ như vậy.

Thiếu niên kia dừng bước, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu, nhưng vẫn là đáp ứng, an tĩnh ung dung mặc quần áo. Cột lên đai lưng, động tác hắn cứng đờ. Triệu Dao cho là hắn để ý vết sẹo này nên muốn an ủi vài câu . Lúc này hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, cúi đầu nhìn chằm chằm vết thương kia, mày nhíu lại: “Phải, ta mong muốn, nó vĩnh viễn đều ở đây.”

Đối với tâm tư của hắn, Triệu Dao lười tìm hiểu, lúc này việc tối quan trọng là tìm đồ ăn bỏ đầy bụng. Nàng muốn đi ra khỏi sơn động nhưng không biết phương hướng, thiếu niên liền chỉ một hướng: “Bên này.” Dứt lời, hắn liền không nói thêm, cầm lấy hòn đá, ở trên mặt đất khắc cái gì đó.

Hắn khẳng định biết cái gì.

Cái ý nghĩ này làm Triệu Dao mừng rỡ, cảm thấy lúc đó cứu hắn là một hành động sáng suốt. Lấy được trái cây, nàng liền vội vàng chạy trở về, thấy hắn nghiêm túc ở đó khắc cái gì, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là khu vực săn bắn.” Hắn giương mắt, ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng, “Chính là nơi mà chúng ta đang ở”

Triệu Dao cực kỳ bình tĩnh mà bịa ra một lý do: “Ta bị thương ở đầu, hiện nay cái gì cũng đều không nhớ rõ.” Hắn nhìn chằm chằm nàng. Một lúc lâu sau, mắt hắn sáng ngời không chút nào che dấu, ngay Triệu Dao cũng thấy chột dạ cho rằng lời nói nàng nói dối bị nhìn thấu.

Hắn gật đầu: “Ừ, ý trời.” Nếu không phải là mất trí nhớ thì nàng nhìn thấy hình dạng hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng sẽ không vậy mặt đỏ tới mang tai . Chỉ về phía bức tranh trên đất, hắn nói rằng, “Nơi này chính là chỗ chúng ta ở, chờ thân thể ta tốt lên, ta sẽ từ nơi này ra ngoài.” Nhìn vào những thứ hắn vẽ trên đất, Triệu Dao cảm thấy đau khổ, những chữ kia nàng không biết. Xấu hổ liền cười trừ. Thiếu niên kia đột nhiên hỏi, “Tỷ tỷ, ngươi có đi cùng ta không?”

Đi với hắn?

Kỳ thực, lúc đó cứu hắn nàng cũng dự định là như vậy, chỉ là không ngờ hắn chủ động nói ra với nàng.

“Ừ, đó là đương nhiên rồi!” không phải nghĩ nàng liền đồng ý.

Thiếu niên kia nghe xong, liền nở nụ cười nhìn vô cùng đẹp. Nàng giả vờ nghiêm túc ho khan, định lại đầu óc : “Nói như thế nào ngươi cũng là một tiểu hài tử, khẳng định có nơi ngươi không biết rõ, vậy để tỷ tỷ ta lên kế hoạch một phen đi.”

“Tiểu hài tử?” Hắn liền nhấn mạnh mấy chữ này.

“Đây không phải là trọng điểm.” Cúi người nhìn xuống bức tranh, “Ở đây là khu vực săn bắn, chúng ta sẽ từ nơi ngươi nói đi ra ngoài nhưng đến lúc đó đυ.ng tới mãnh thú làm sao bây giờ?”

Hắn há to miệng, sau đó híp mắt phượng lại, khóe miệng gợi lên một độ cong đẹp mắt vô cùng, cười nói: “Nơi này, con mồi cũng không phải là mãnh thú’’, hắn có ám chỉ gì khác. “Tỷ tỷ lúc đi tới đây, lẽ nào không nhìn thấy những thi thể kia sao? con mồi ở đây chính là bọn họ.”

“họ là người mà?”

“Bọn họ không phải người, chỉ là nô ɭệ đê tiện.” Hắn nói xong, gương mặt cực kỳ bình thản, không mang theo chút cảm tình, “Phàm là nô ɭệ, ai cũng sẽ bị tống đến nơi đây, nơi đây lập ra để những người quyền quý tìm niềm vui.”

Không cần nói, Triệu Dao cũng biết bọn họ chính là những người quyền quý đi săn nô ɭệ, bằng không căn bản cũng không ở khu vực săn bắn. Về phần vì sao bọn họ lại lưu lạc thế này, hai người đều hiểu mà ngậm miệng không nói.

Hơn nửa ngày, thiếu niên này đều ở đây chỉ cho nàng địa thế, các tình huống có thể xảy ra ở khu săn bắn. Hắn nói, địa thế nơi này hiểm trở, lối ra chỉ có phương Bắc và phía nam là hai nơi có thể đi. Triệu Dao nhìn qua, tay chỉ phía nam mở miệng nói: “Chúng ta có khả năng đi từ phía nam đi ra ngoài a.”

Tay hắn giấu trong ống tay áo đã cứng lại , nhưng lại rất nhanh dùng dáng tươi cười che giấu quá khứ: “không khả thi, chúng ta thân ở trong sơn động, muốn đi từ phía nam trốn đi tựa như bay qua núi lớn, đường xá quá mức xa xôi.” Tay chỉ tới phương Bắc, “có lẽ lựa chọn của chúng ta chỉ có ở đây.”

Nghe thấy mình phân tích cũng đúng, Triệu Dao quay đầu liếc hắn vài lần, cảm thấy mình ngồi đây cũng vô dụng liền đứng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người quần áo, nói rằng: “Ta đi kiểm củi đốt, ngươi ở nơi này cứ ngây ngô đi.” Thiếu niên gật đầu. Chờ nàng đi khuất sau cửa động, ánh mắt cảm tình của hắn đều rút đi, lưng tựa ở trên tảng đá lớn, thần sắc ngưng trọng nhìn xa xa. Bên hông hắn, vết thương hiển nhiên còn chưa phục hồi như cũ, bất quá thời gian không nhiều lắm, ở chỗ này lâu một khắc là hơn một phần nguy hiểm.

Bất quá, mặc dù phải đi, cũng muốn mang nàng đi cùng.

Hắn khẽ cúi đầu, tay chạm vào dây cột tóc, môi mỏng khẽ cong lên.

Lúc này, một đạo hắc ảnh phóng tới che đậy đi tia sáng, cả người hắn cảnh giác mà nắm trường kiếm bên người. Cho đến thấy rõ trong động là Triệu Dao đang chống nạnh, hắn liền từ từ buông lỏng tay cầm kiếm ra. Mới vừa muốn mở miệng hỏi, đã bị nàng lớn tiếng cắt đứt: “Tốt, ngươi... tiểu hài này, lại dám gạt người! Ta đi xem, từ phía nam đi ra ngoài căn bản không có núi lớn cản trở gì. Nói, ngươi rốt cuộc có ý định gì?”

“Tỷ tỷ là ta mất trí nhớ, tự nhiên quên…”

Triệu Dao cố sức kéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hắn. Hoàn trơn mịn, ho nhẹ một tiếng, híp mắt uy hϊếp: “ngươi nói xạo. Tiểu hài tử, lời nói hoang đường không tốt.”

Thiếu niên run sợ, hất tay của nàng ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lưu lại mấy dấu ngón tay, hồng hồng rất là đáng yêu. Ngay khi Triệu Dao còn muốn xoa đầu hắn, hắn đã linh xảo tránh ra, buồn buồn bĩu môi: “Ta mới không phải tiểu hài tử, ta so với tỷ tỷ còn cao hơn.”

Hửm? hình như là so với nàng cũng cao hơn, bất quá cũng không có khác biệt lắm.

“Vậy ngươi vì sao nhất định phải đi phương Bắc?” vấn đề nên hỏi vẫn phải hỏi.

Nháy hai mắt, hắn nói: “Ta là người nước Chu, quay về nước Chu, có gì là sai?”

Quay về chu nước? Vậy đây không phải nước Chu sao? Nàng bật thốt lên hỏi: “Nơi này là nơi nào?”

“Tất nhiên là Tần quốc.”

Tần quốc a, không biết.

“Ừ, ta với ngươi cùng đi. . . . nước Chu, cũng có thể.” Nói xong, nhìn thiếu niên kia, Triệu Dao híp mắt, cười hắc hắc vài cái, “Bất quá ta hỏi trước mấy vấn đề . Ngươi là người nước Chu, thế nhưng…” Nàng thật muốn uyển chuyển mà nói ra vấn đề nhưng lời nói đến miệng rồi lại biến thành như vậy, “ngươi ở đó có gia cảnh tốt không?”

Hắn không giải thích được, nhưng trực giác nói cho hắn biết, gật đầu là đáp án tốt nhất.

“khả năng có gia tài bạc triệu?”

Hắn lại gật đầu.

“Có đúng là ngươi có quyền có thế không?”

Hắn tiếp tục gật đầu.

Không sai, còn là một kim chủ a.

Triệu Dao cười đến cong mắt, đối với đáp án này nàng rất là thoả mãn. Chí ít thiếu niên này bối cảnh là rất tốt , vậy ôm chặt chân hắn đi. Tuy nói chủ nhân của thân thể này cũng là một quyền quý, bất quá đợi được có người tới cứu, cũng không biết là chuyện năm nào tháng nào , còn không bằng theo thiếu niên này. Xê dịch thân thể, cười đến tha thiết: “Tốt lắm, tỷ tỷ ta liền theo ngươi, ngươi nên phụ trách thức ăn, mặc, ở, đi lại a.”

“Ta sẽ chiếu cố tỷ tỷ .” Hắn thấp giọng đáp ứng, “Chỉ cần tỷ tỷ cùng đi theo ta.”

Lúc này Triệu Dao tâm tình thật tốt, nhịn không được mà vươn tay xoa xoa đầu của hắn, hắn hừ nhẹ một tiếng : “Ta điều không phải tiểu hài tử.” Tay nàng ngưng ở giữa không trung, xấu hổ cười cười. Được rồi, này là nghịch lân của hắn, ngày sau nàng ít nghịch là được, nàng cười bảo với hắn rằng mình muốn đi kiêm củi về sưởi ấm.

Hắn tựa ở trên tảng đá lớn, tay cầm trái cây lên ăn. Nghe bên trong động âm thanh nước nhỏ xuống từng giọt, dần dần, cả người hắn thư hoãn rất nhiều. Đang nghe thì ngoài cửa động truyền đến tiếng bước chân, khóe miệng hơi cười, là nàng đã trở về.

Triệu Dao đang cầm một đống củi đốt, nhíu mày .

“Tỷ tỷ, làm sao vậy?” Hắn ngồi dậy, bỗng nhiên cảnh giác, “Tỷ nhìn thấy cái gì?” Theo lý thuyết, đã qua hai ngày , những người đó muốn truy đuổi cũng đã sớm đuổi theo tới đi.

“Ta chỉ là muốn nói, đồ đánh lửa hôm qua dùng hết rồi, vậy hôm nay làm sao bây giờ?”

Hắn thư hoãn khẩu khí, cười cười: “Không có gì đáng ngại, có khối đá đánh lửa là tốt rồi.”

Triệu Dao đưa cái nhiệm vụ gian khổ này giao cho hắn, lại tìm chỗ sạch sẽ an tâm mà ăn trái cây.

Hắn nhìn trên đất hòn đá, lại nhìn tay hắn một chút, chuyện như vậy, hắn chưa bao giờ thử qua?

Nhịn đau, hoạt động cơ thể, điều chỉnh vị trí, cầm lấy lấy khối đá bắt đầu ma sát. Một lần, hai lần, đến rồi ba lần, lòng bàn tay của hắn đã đỏ lên, nắm chặt hòn đá hận không thể sẽ ném xuống. Len lén liếc mắt, thấy nàng ăn xong trái cây liền tựa ở trên hòn đá mà ngủ. Hắn nhẹ nhàng buông hòn đá xuống, chậm rãi đi tới.

Quần áo cọ xát với nhau phát ra âm thanh xào xạt, cũng làm cho hắn khẩn trương vạn phần. Mắt nhìn nàng chỉ cách vài bước, hắn lại cứng đờ, không nhúc nhích dù chỉ là một chút. Sau một lát, trong động lại khôi phục an tĩnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy ảo não. An tĩnh thật là làm cho tâm con người khó chịu không ngớt.

Đặt đôi chân xuống một cách nạng nề, hắn mong muốn nàng tỉnh lại, như vậy hắn có thể nói hắn đánh không ra lửa, có thể nói thân thể không khỏe… . .

Nửa ngày, hắn nhẹ nhàng cười nhạo bản thân, từ bao giờ hắn lại trở nên do dự như vậy ?

Hai tay chống trên tảng đá thô ráp, chậm rãi, chậm rãi đem cằm để ở trên vai của nàng, cọ vài cái, ôn nhu nói nhỏ: “Tỷ tỷ, ta cảm thấy cơ thể rất nóng.”

Triệu Dao lầu bầu, ngủ thẳng đến đêm. Nàng trở mình, chợt cảm thấy ngực thật giống như bị nghìn cân đè nặng, dù làm thế nào đều không thở nổi. Trong mơ hồ nàng mở mắt, thấy khuôn mặt hắn nhỏ nhắn đang dán tại ngực của nàng, khóe miệng nàng không thể ức chế mà co quắp, hài tử này, bệnh cũ lại tái phát… . .

===============

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: yêu nhất tỷ đệ! !

Nhất là xinh đẹp manh đệ! ! !

Nói bìa mặt là luận gia mình làm, kỳ thực đi. . . . Ta chính là đi cầu khen ngợi ~~