Chương 1

Vào mùa xuân năm 2007, trận mưa lớn kéo dài suốt một tuần cuối cùng cũng tạnh, mùi đất ẩm ướt lan tỏa vào trong không khí.Ở vùng ngoại ô cách huyện Vĩnh Cát không xa, nhiều người ngoài đến thành phố làm việc hoặc lập quầy hàng, buôn bán nhỏ đều chọn sinh sống ở nơi này.

Tuy rằng mỗi ngày đều phải dậy rất sớm chạy vào thành phố, nhưng giá thuê nhà so với trong thành rẻ hơn một nửa, ít nhất đối với mẹ chồng Điền Tú Vân, Triệu quả phụ thì căn nhà ở đây là thích hợp nhất.

“Không có mệnh phú quý cũng đừng trách ông trời, lão bà tử ta lần đầu tiên nghe được có người mệt mỏi còn mắc bệnh nan y, đánh rắm ý, dám lừa gạt ta cho đồ đê tiện này tiền chữa bệnh, cho chết càng xa càng tốt.” Trong tiểu viện một tòa nông gia cũ nát, Triệu quả phụ đập mạnh chiếc chậu trong tay và không ngừng chửi bới.

“Ha ha ha ~ muốn ta chết, vậy thì hãy xuống bồi cùng ta." Một giọng nói khàn khàn vang lên trong căn phòng tối mờ, Điền Tú Vân giơ bàn tay thô ráp lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên khóe mắt.

Nghĩ đến hai ngày trước bởi vì cơ thể không thoải mái, đau khổ cầu khẩn mẹ chồng đưa tiền đi bệnh viện, thế nhưng lại bị bà ta đánh chửi, ngay cả ông chồng ngốc nghếch cũng hưng phấn đấm đá mình.

Về sau ủy ban khu phố thấy vậy cũng không vừa mắt, đem chính mình đang hấp hối đưa đi bệnh viện, lại nhận được kết quả bản thân mắc bệnh nan y, nghĩ đến sự việc từ bệnh viện đến khi khi trở về, trong lòng không khỏi cảm thấy thật lạnh.

Đáng tiếc, cô lấy chồng đã ba mươi năm, làm việc chăm chỉ mà không hề phàn nàn, ngày nào cũng làm việc từ sáng đến tối để kiếm tiền, vui vẻ chăm sóc gia đình, dù chồng có ngốc nghếch không hiểu vợ chồng là gì nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn.

Dù sao trước kia cô gả vào trên danh nghĩa là bị Triệu quả phụ dùng 300 đồng mua từ nhà mẹ đẻ, như này thì cô làm sao có tư cách gì nói ly hôn.

Nhưng dù làm việc tận tâm và phục vụ hai mẹ con nhưng hàng ngày cô vẫn phải chịu sự hành hạ và đánh đập không thương tiếc.

Ba mươi năm sống cuộc sống hàng ngày mưu sinh đã khiến cô tê liệt từ lâu, giờ đây còn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, chắc là do quanh năm cô không ăn uống bình thường.

Điền Tú Vân cảm thấy vô cùng đau khổ, gia đình không có tiền để chữa trị cho cô, cho dù có tiền thì người như mẹ chồng cũng sẽ không bằng lòng, huống chi cô đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Bây giờ cô đã hạ quyết tâm muốn chết, nhưng nghe mẹ chồng không ngừng chửi rủa ở ngoài nhà và những tiếng động điên cuồng của người chồng ngốc nghếch, trong lòng cô vẫn cảm thấy không cam lòng và oán hận.

"Mẹ, để con giúp mẹ nấu bữa tối." Điền Tú Vân kéo thân thể ốm yếu ra khỏi cửa, chịu đựng cơn đau dữ dội, nhận chậu nước từ tay mẹ chồng, bắt đầu im lặng chuẩn bị bữa tối.

"Sớm không làm, chỉ biết nằm ở trong nhà làm đại gia." Triệu quả phụ không có chút cảm kích nào, ném cái chậu xuống, quay người đi về phòng khách.

"Haha ~" Điền Tú Vân nhếch khóe miệng mỉa mai, không ý kiến gì về những gì mẹ chồng nói, có lẽ cô là người có địa vị thấp nhất trong gia đình này.

Vợ chồng cô chưa thực sự trở thành vợ chồng nên cũng không có cách nào sinh được con, mẹ chồng biết nguyên nhân nhưng vẫn thường xuyên mắng cô là gà mái không biết đẻ trứng, chỉ ở nhà làm đại gia, nghĩ tới đây thật sự là cảm thấy nực cười.