Chương 15: Giải thoát

Bóng đêm bao trùm.

Cửa sổ mở toang. Tôi nhận ra mình dường như đang nằm gục bên cạnh cửa sổ. Thảo nào cơ thể đau đớn, hóa ra là do nằm sai tư thế, tôi nghĩ thế; đống sách trên đùi tôi rơi lộp bộp xuống đất khi tôi đứng dậy.

Tôi đang ở đâu đây?

Đây giống như một thư viện hoàng gia. Cả căn phòng rộng lớn đủ chứa hơn trăm người, được lấp đầy bởi những kệ tủ đầy sách. Khung cảnh này... sao quen quá? Chân tôi khẽ di chuyển về phía trước, ánh nắng màu máu vương trên tấm thảm lông dê trải kín sàn. Cả những bức tranh cổ kính được treo quanh tường, cả những ngọn đuốc lập lòe dưới sức nặng của bóng tối. Đầu tôi đau như búa bổ, cố nhớ lại xem bản thân đã quên điều gì. Tôi nhớ... có gương mặt hoảng hốt của Gã Có Sừng, đôi mắt buồn rầu của Chàng Hiệp Sĩ, đôi môi nghiến chặt đầy giận giữ của Salina, và y.

Cyprus?

Tôi hoảng hốt lần mò trong bóng tối cố tìm lối ra. Những mảnh vỡ dần dần ghép lại với nhau thành một bức tranh đầy ám ảnh, ám lấy cả cuộc đời sau này của tôi, ám lấy cả những người tôi quan tâm, yêu thương. Cơn đau bắt đầu lan xuống toàn thân. Tôi phải nhanh lên thôi.

Chờ đón tôi không phải một cánh cửa gỗ rộng mở, mà lại là một tấm gương.

Tôi nhìn mình trong gương.

Áo sơ mi màu trắng, cúc áo không cài, quần mặc xộc xệch, đầu óc rối bù. Nãy giờ tôi đã đi loanh quanh trong bộ dạng này sao? Trong cái ngày chỉ có mưa và máu, tôi đã làm gì vậy?

"Saron..."

Tôi quỳ gập người xuống đất, chôn mặt vào giữa hai đầu gối. Một bàn tay lạnh đến sởn gai ốc sờ lên lưng tôi.

"Đừng trốn, Saron. Không phải em giỏi đối mặt hiện thực lắm cơ mà?" Giọng của y vang bên tai tôi "Đêm đó em vào phòng của ta, em có nghĩ tới hậu quả sau này không thế?"

Tình yêu làm mờ con mắt. Tôi đã làm nhiều điều còn tệ hơn cả cái hậu quả tôi phải gánh chịu.

"Ngươi..." Tôi ngẩng mặt lên, mọi thứ xung quanh tan vỡ, tôi nhận ra đây chỉ là một hư ảnh mà y dựng nên. Đúng là quỷ vương có khác.

Cyprus đứng thế chỗ cho tấm gương, trước mặt tôi, y ngồi xuống cùng tôi, mái tóc dài màu trắng xõa trên tay tôi.

"Saron, em làm nhiều điều như vậy chỉ để được ở bên ta, em nỡ để những thứ đó trở nên thừa thãi sao?"

"... Ngươi không biết ta đã hối hận bao nhiêu đâu."

"Hối hận lúc này là quá muộn rồi. Chẳng lẽ một yêu thuật sư tài giỏi như em lại không thấy trước tương lai này của bản thân sao?"

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt mèo tràn đầy ý cười của y. Có cái gì đó nảy lên khiến trái tim tôi thắt lại "Thế lúc ngươi kết hôn với nàng ấy, ngươi có nghĩ tới tương lai này của hai ta không?"

Cơ thể Cyprus cứng lại như dự đoán. Y chột dạ.

Năm ấy, tôi hỏi y, vì sao lại kết hôn trong khi tôi vẫn đang ở bên cạnh? Y trả lời, tôi chỉ là dự bị, là sự thỏa mãn về mặt thể xác.

Năm ấy, đám cưới bên lãnh thổ của ác quỷ rộn ràng khôn xiết, ai cũng hớn hở cụng ly, một mình tôi ngồi trong góc đầy hận thù.

Năm ấy, đứa bé thừa kế ra đời, ai ai cũng chúc mừng, cũng nâng niu đứa bé như một bình hoa dễ vỡ. Một mình tôi đứng bên nôi, khóc không ra nước mắt, bàn tay siết chặt đến chảy máu để ngăn bản thân lao tới bóp chết thằng bé.

Năm ấy, tôi chạy trốn khỏi thực tại của bản thân.

Và giờ tôi lại quay trở lại với cái thực tại đầy đau đớn ấy, một lần nữa để mình bị thương.

Tay tôi đưa ra để ôm lấy người trước mặt, cảm nhận sự bất ngờ của y qua từng cử chỉ.

"Được thôi, hãy kết thúc điều đó, như cách tôi bắt đầu nó đi."

* * *

Gã Có Sừng siết chặt bàn tay của Chàng Hiệp Sĩ, người đang nằm trên giường, đôi môi mím chặt như có nhiều điều suy nghĩ lắm. Mặt hắn cứ nghiêm trọng như vậy suốt từ tối qua đến giờ, không khí xung quanh cứ phải gọi là u ám, tới mức Chàng Hiệp Sĩ phải do dự thốt lên.

"Cyril, làm sao mà mặt mũi cứ hầm hầm thế! Cậu đau ở đâu à?"

"À, không. Chỉ là..." Gã Có Sừng hơi ngập ngừng "Tớ vẫn không thể tin nổi..."

"Không tin nổi?"

"Ừ. Ai mà biết được bố tớ lại tới giật ngôi vương của tớ chứ. Lãnh thổ của ác quỷ giờ đang bàn tán ầm ầm cả lên." Gã Có Sừng đột nhiên bật cười. Hắn ngồi lên giường, bên cạnh Chàng Hiệp Sĩ, đầu bắt đầu ngả xuống trên vai cậu. Cảm nhận bàn tay của người kia xoa tóc mình, hắn có cảm giác như bản thân đã trút đi được phần nào gánh nặng.

"Đúng là Saron có khác, đến cả bố tôi cũng thuyết phục được."

"..." Chàng Hiệp Sĩ hơi khựng lại, có lẽ cậu trai tóc vàng không thoải mái lắm với cái tên vừa được nhắc tới.

Gã Có Sừng không nhận ra điều đó, cứ mải luyên thuyên về việc hắn ta cùng với Chàng Hiệp Sĩ sẽ đi đến những đâu, phiêu lưu đến chốn nào, vạch ra 'kế hoạch tương lai' cho cả hắn và cậu trai tóc vàng. Chàng Hiệp Sĩ chỉ ngồi đó lắng nghe những lời nói có phần ngu ngốc của hắn ta, đôi môi vẽ ra một nụ cười.

Đến lúc buông bỏ rồi.

Đến lúc buông bỏ cái địa vị, danh vọng mà người khác bắt cậu gánh theo mười mấy năm trời.

Đến lúc cậu sánh bước cùng người mình yêu rồi.

Tôi đứng trước cánh cửa đang đóng, lúng túng không biết có nên gõ cửa hay không. Tại sao tôi cứ bắt gặp bản thân trong một tình thế nhạy cảm thế nhỉ.

Thôi được rồi, dù sao thì gặp mặt trực tiếp Chàng Hiệp Sĩ lúc này cũng không phải ý hay. Giờ tôi phải đi gặp cả chị tôi nữa.

Tôi rời khỏi lãnh thổ của ác quỷ, hơi nheo mắt trước ánh sáng mặt trời đột ngột chiếu vào mặt. Chà, giá như tôi có thể có được một 'kế hoạch tương lai' cho riêng mình, được đi đó đây giống như cặp đôi hạnh phúc ấy...

Tới ngày mai, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.