Chương 17: Chị là người Trung Quốc!

Mỗi người có một túi ngủ riêng.

Ung Hữu Hữu chui vào túi ngủ, tay cầm di động, loay hoay một hồi, rốt cuộc chọn được bốn bức ảnh vừa ý, đăng lên.

Có một bức họ chụp trên đường với động vật, còn có một bức cô ấy ngồi trên cồn cát quấn khăn sa che mặt ngắm hoàng hôn.

Gắn tag Châu Phi, không lâu sau phía dưới có một đống bình luận khen ngợi.

Ung Hữu Hữu lướt một lúc, lại đột nhiên cảm thấy không thú vị nữa, quay đầu, thấy Trình Phi vẫn đang đọc sách.

Cô ấy đảo mắt, ném điện thoại sang một bên, nhích từng chút một trong túi ngủ, vặn vẹo như sâu róm, cọ vào trên người Trình Phi.

Liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn đang chuyên chú đọc sách, cô ấy thận trọng vươn tay ra, lặng lẽ kéo túi ngủ của Trình Phi xuống, duỗi tay vào.

Ngón tay mới chạm vào góc áo thun của anh, đã bị bàn tay rắn chắc mạnh mẽ của anh đè lại.

“Hữu Hữu.” Nhàn nhạt, ngữ khí cảnh cáo.

Ung Hữu Hữu rút tay về, mếu máo.

Tại sao lại như vậy?

Không giống cô ấy dự đoán.

Khi Trình Phi hứa sẽ đưa cô ấy đến Châu Phi chơi vào kỳ nghỉ trước khi anh nhậm chức coi như món quà thành niên, cô ấy đã vui mừng khôn xiết.

Đối với thành niên, khao khát tự do, hơn nữa toàn bộ hành trình có thể cùng anh ở bên nhau, không có bất luận kẻ nào quấy nhiễu, thực sự không có kiêng kỵ.

Mỗi lần nghĩ lại liền kích động không ngủ được.

Thật vất vả chờ đến 20 tuổi, đúng là đối với mọi chuyện cảm thấy mới lại, là giai đoạn muốn mạo hiểm, mấy ngày nay đã thử thăm dò vài lần, nóng lòng muốn hạ gục anh.

Anh cố tình lại giống như đạo đức mẫu mực, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng không thể xâm phạm. Hại cô ấy vừa thẹn vừa quẫn bách, quả thật mất hết mặt mũi.

Nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng.

Ung Hữu Hữu chui ra khỏi túi ngủ, ngồi dậy, vươn hai tay thon dài quấn lên cổ Trình Phi, không quan tâm, lập tức đem mặt chôn vào cổ anh, cọ đi cọ lại.

Trình Phi bị cô ấy vọt tới ép đến thoáng ngửa ra sau.

Bất đắc dĩ đặt sách trong tay xuống, Trình Phi nắm cánh tay cô ấy kéo ra.

Ung Hữu Hữu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Em đã 20 tuổi rồi.”

Trình Phi dầu muối đều không ăn, “Bốn năm sau lại nói.”

“Bốn năm sau anh đã là ông chú rồi.” Cô ấy sốt ruột.

“Anh đối với em mà nói vốn dĩ đã là ông chú,” Trình Phi bình tĩnh nói, “Em lúc nào cũng có thể từ chối.”

“Em sẽ không.” Ung Hữu Hữu nhào qua ôm lấy eo anh, “Dù anh già em cũng đã quyết định rồi.”

Trình Phi đối với chuyện này đã có kinh nghiệm, im lặng để cô ấy phát tiết cảm xúc, cuối cùng đem cô ấy nhét trở lại túi ngủ.

Ung Hữu Hữu đưa lưng về phía anh, trong tiếng nức nở dần dần ngủ.

Trình Phi chờ cô ấy ngủ mới tắt đèn, nằm xuống chui vào túi ngủ, trong bóng tối trợn tròn mắt.

Rất mệt, nhưng lại không ngủ được.

Có lẽ là do khí hậu hoàn toàn xa lạ, có lẽ là chưa quen múi giờ, cũng có lẽ là do lái xe liên tục cả ngày... Anh có loại phiền muộn không nói nên lời, thân thể rất không thoải mái.

Trình Phi rất ít khi bị như vậy, bởi vì anh luôn duy trì tập thể dục, từ trước đến nay thân thể rất khỏe mạnh, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.

Cuối cùng Trình Phi cưỡng bách chính mình chìm vào giấc ngủ.

Ung Hữu Hữu tỉnh lại phát hiện đã 10 giờ sáng.

Cô ấy trở mình, Trình Phi vẫn nằm trong túi ngủ bên cạnh.

Thường vào lúc này thì anh đã sớm dậy vận động và ăn sáng rồi.

Vốn dĩ cô ấy không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

“Anh Trình Phi...” Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô ấy nhanh chóng ngồi dậy ra khỏi túi ngủ, đẩy đẩy Trình Phi.

Trình Phi mê man cảm thấy có ai đang lay mình. Anh cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn thấy Ung Hữu Hữu vẻ mặt nôn nóng nhìn anh.

“Anh Trình Phi, hình như anh sốt rồi.” Ung Hữu Hữu dán tay lên trán anh, dù đối với việc này một chút cũng không biết nhưng nhiệt độ trên trán anh quá cao.

Trình Phi giật giật môi, muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng dính chặt vào.

Ngay sau đó anh ý thức được xương cốt toàn thân đều đau nhức.

Cái này không cần Ung Hữu Hữu xác nhận anh cũng biết bản thân phát sốt rồi.

Đã nhiều năm anh không sinh bệnh.

Trình Phi kéo túi ngủ ra, ngồi dậy.

Dùng tay chống đầu một lát, anh khàn giọng mở miệng, “Rót cho anh cốc nước.”

“Dạ.” Ung Hữu Hữu nhanh chóng đứng dậy, tìm nước khoáng trong ba lô.

Sau khi đưa cho anh mới nhớ ra, hình như bệnh nhân nên uống nước ấm?

Chưa kịp xác định anh đã xua tay, ý bảo không cần phiền phức như vậy, mở chai nước ra, uống một ngụm.

Ung Hữu Hữu muốn tìm thuốc hạ sốt cho anh, lục lọi balo nửa ngày mới nhớ ra lúc ở sân bay vì muốn nhẹ hơn đã nhét túi thuốc lớn vào vali hành lý vận chuyển.

Hiện tại balo chỉ có đồ dùng vệ sinh cơ bản với quần áo tắm rửa.

Ung Hữu Hữu cảm thấy bản thân ngu muốn chết.

20 cuộc đời thì 15 năm cô ấy đã phụng hiến cho đàn cello.

Cô ấy chính là kẻ ngốc không rõ đầu đuôi sinh hoạt như nào.

Thấy cô ấy ảo não, Trình Phi ngược lại không quá để ý, “Không cần uống thuốc, uống nước rồi ngủ một giấc là hạ sốt rồi.”

Ung Hữu Hữu cảm thấy anh đang an ủi cô ấy, nhưng cô ấy không còn cách nào khác.

Chỉ có thể chuẩn bị giúp Trình Phi ít nước ấm.

Cầm bình giữ nhiệt đi đến nhà ăn, lại có tốp năm tốp ba chào hỏi cô ấy.

Một số người đã thu dọn lều trại chuẩn bị rời đi, lại có người mới đến nơi nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Ung Hữu Hữu cười đùa với bọn họ, khi đến nhà ăn, cô ấy đột nhiên nhớ ra tối hôm qua ở chỗ này nhìn thấy nữ sinh giống người Trung Quốc.

A, nói không chừng có thể hỏi cô ấy có thuốc hạ sốt không.

Hy vọng cô ấy vẫn chưa rời đi.

Ung Hữu Hữu nhanh chóng lấy nước. Tìm được vài người tối hôm qua nói chuyện với nữ sinh kia.

“A, ý bạn là Ôn...” Quả nhiên có người đã nhớ ra.

“Cô ấy đang ở chỗ Quentin.” Người đó chỉ về hướng lều trại.

“Hôm nay bọn họ có thể sẽ rời đi, tốt nhất bạn nhanh đi hỏi đi.”

Triệu Ôn Ôn đang ngồi trên bàn gỗ dưới đại thụ ở trước lều trại, chuẩn bị chặng tiếp theo của hành trình.

Tối hôm qua ngồi nói chuyện phiếm ở lửa trại, lại đi xem hồ nước, quá kích động nên cô không thể bình tĩnh được, thẳng đến 3 4 giờ sáng mới ngủ.

Buổi sáng dậy liền thương lượng với Quentin ở đây thêm một ngày, đến tối lại đi xem hồ nước lần nữa.

Quentin đương nhiên là đồng ý.

Cô đang lật bản đồ thì nghe thấy Quentin gọi, quay đầu lại thấy hắn mang theo một cô gái trẻ tuổi đi đến, nói với cô, “Ôn, có người tìm em.”

Triệu Ôn Ôn kinh ngạc đứng lên.

“Chị là người Trung Quốc sao?” Cô gái dùng tiếng Trung hỏi cô.

Cô gật đầu, cô gái vui sướиɠ mở to hai mắt, “Chị là người Trung Quốc!”

Đôi mắt cô ấy vốn dĩ đã to, to mà sáng ngời, tinh xảo như búp bê Tây Dương.

Cô ấy khẳng định vẫn còn trẻ, bên thái dương thậm chí còn nhìn thấy tóc con bồng bềnh.

Có thể thấy cô ấy vừa mới ngủ dậy chưa kịp rửa mặt, tóc dài hơi xoăn rối bù, trên người mặc chiếc váy ngủ rộng rãi màu trắng. Nhưng tất cả những điều này không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của cô một chút nào, ngược lại còn có chút trong sáng ngây thơ.

Bị lây nhiễm m vui của cô ấy, Triệu Ôn Ôn cũng bật cười.

Ở nước ngoài gặp được đồng bào thật cao hứng.

“Chị là Triệu Ôn Ôn.” Cô chìa tay ra.

“Em là Ung Hữu Hữu.” Ung Hữu Hữu nắm tay cô, “Wow, chúng ta đều là ABB”

*ABB: ý Ung Hữu Hữu là tên hai người đều có dạng ABB.

Đúng là sự trùng hợp thú vị.

Triệu Ôn Ôn cười hỏi cô , “Cần chị giúp gì sao?”

Thật là buồn ngủ có người kê gối cho, Ung Hữu Hữu cảm thấy cô quá tốt.

“Anh em đột nhiên phát sốt, muốn tìm chị xem có thuốc hạ sốt không.” Ung Hữu Hữu ngượng ngùng nói.

Hóa ra là vấn đề nhỏ.

“Chờ một chút, chị tìm cho em.” Triệu Ôn Ôn tất nhiên là vui vẻ hỗ trợ.

Lều trại bị vén lên từ bên ngoài, Ung Hữu Hữu chui vào.

Trình Phi quay mặt lại, “Đi đâu?”

“Em đi tìm thuốc hạ sốt cho anh.” Ung Hữu Hữu mở tay ra, trong lòng bàn tay là Ibuprofen Triệu Ôn Ôn cho cô ấy.

“Ở đâu ra?” Trình Phi hỏi.

“Xin từ một người đồng bào,” Ung Hữu Hữu cao hứng mà nói, “Là một nữ sinh, chị ấy thật tốt.”

Trình Phi đưa tay ra nhận viên thuốc cô ấy nhét vào, không nói một lời, nuốt xuống với nước khoáng.

Ung Hữu Hữu không ngờ anh lại hợp tác như vậy, cô ấy vốn còn đang lo lắng anh không chịu uống.

Khẳng định lại muốn nói cái gì mà không được tùy tiện ăn đồ người khác cho.

Anh đồng ý uống là tốt rồi.

“Ai nha!” Ung Hữu Hữu chợt nhớ ra cô ấy có lấy nước ấm cho Trình Phi.

Đối với việc cô ấy “chăm sóc không chu toàn” Trình Phi không có gì ngoài ý muốn, cũng không để ý lắm.

Thấy Trình Phi một tay chống đầu xem tài liệu, Ung Hữu Hữu thò người qua đem sách đoạt mất, hung hăng nói. “Ngủ đi ngủ đi, không được đọc nữa.”

Thật ra anh cảm thấy thân thể không thoải mái, đọc cũng chậm, nhưng đọc để dời đi lực chú ý với gϊếŧ thời gian thôi.

Nếu đã uống thuốc, Trình Phi cũng không phản kháng nữa, đơn giản đi ngủ một giấc.

“Anh nằm xuống trước đi, em đi lấy đá lạnh.” Triệu Ôn Ôn còn cho cô ấy mượn túi chườm đá, nói dùng để hạ nhiệt độ cơ thể nhanh hơn.

Định kêu cô ấy không cần để ý anh, đi ăn gì đó trước đi.

Nhưng Trình Phi chưa kịp mở miệng Ung Hữu Hữu đã bay nhanh mà chạy ra ngoài.