Chương 28: Đồng hồ đêm

Cuộc đàm phán hòa bình do Tổng thống nước G đề xuất đã bị liên minh vũ trang phản chính phủ cự tuyệt.

Quả thật là tình huống tệ nhất.

Đặc biệt là hạng mục vừa mới khởi động. Trung phương có 45 nhân viên mới mang theo tài chính, kỹ thuật và thiết bị đến.

Sau khi báo cáo tình hình về nước, họ vội vã trở về Đại sứ quán ở Thủ đô càng nhanh càng tốt.

Trình Phi trở lại phòng sứ quán, biết được Triệu Ôn Ôn vừa rời đi.

Cô để lại trên bàn anh một bản vẽ kiến trúc của điền trang, một danh sách các công ty cho thuê máy bay mà họ đã hợp tác dài hạn.

Trước khi Trình Phi quay lại, Triệu Ôn Ôn đã thu dọn đồ đạc trở về chung cư của mình.

Khoảng thời gian tiếp theo, cô vẫn tiếp tục đi dạy ban ngày, đồng thời đối phó với tình trạng hỗn loạn của chung cư.

Triệu Ôn Ôn tìm kế toán và cố vấn pháp luật của cô, cùng nhau thỏa luận cách xử lý tài sản nếu chiến tranh nổ ra trên diện rộng và không kết thúc trong thời gian ngắn, cố gắng giảm thiểu thiệt hại có thể xảy ra.

Còn có nhiều thủ tục muốn làm, vô số mối quan hệ cần phải xem xét.

Buổi tối, cô dành thời gian ra ngoài học tiếng Nga.

Thủ đô vẫn còn vững vàng, nhưng đã có những người lo lắng cho sự an toàn của bản thân mà lục tục về nước.

Quentin đến chào tạm biệt cô, mặc dù có quân Pháp đóng ở đây nhưng hắn quyết định về nước xem người nhà trước.

“Có lẽ lần sau chúng ta có thể gặp nhau ở Trung Quốc.” Quentin nói.

“Cũng có thể gặp ở bất cứ nơi nào trên trái đất này.” Triệu Ôn Ôn nói.

“Ôn, bỏ lỡ em thật tiếc nuối,” Quentin ôm chặt cô, đôi mắt xanh biếc ướt dầm dề, “Giá như anh gặp em sớm hơn thì tốt rồi.”

Triệu Ôn Ôn sờ mái tóc mềm màu vàng của hắn, “Em rất quý trọng duyên phận của chúng ta, anh cũng là một đoạn hành trình rất quan trọng trong cuộc đời em.”

Quentin hôn nhẹ lên má cô.

“Anh vĩnh viễn sẽ không quên em.”

Trong nhà lại gọi đến, bọn họ không nhìn thấy tình hình chân thật ở đây, chỉ là lòng nóng lửa đốt, hỏi cô tại sao còn không quay về.

Chu Bình không thể chịu được áp lực, tìm cô thuyết phục một lần.

Đêm đó, trong tiếng chuông của nhà thờ Hồi giáo, Triệu Ôn Ôn về đến nhà, mở cửa thang máy ra, nhìn thấy Trình Phi đang chờ cô ở cửa.

Trình Phi im lặng, bởi vì mệt mỏi mà hai mắt càng thêm thâm thúy nhìn cô chăm chú, khi cô đi tới, duỗi tay ôm lấy cô.

Khi ôm nhau, gánh nặng trên vai dường như tan biến đi mất.

Lẳng lặng ôm nhau một lúc, Triệu Ôn Ôn mở cửa. Cô đổ mồ hôi, anh thì kiệt sức.

Bọn họ đi tắm rửa, ở dưới vòi nước của vòi hoa sen, gắt gao mà giao triền ở bên nhau, an ủi cả thể xác lẫn tinh thần.

“Em về nước trước đi.” Trình Phi dùng nĩa cuốn mì Ý, bởi vì quá đói mà không có cảm giác thèm ăn.

“Sẽ không kéo dài quá lâu đâu, bọn anh đã bắt đầu lên kế hoạch di tản Hoa kiều.”

Triệu Ôn Ôn bình tĩnh cầm cốc nước lên, “Em chờ thêm một chút, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau đi.”

“Không,” Trình Phi nhẹ tay buông dao nĩa ra, “Chuyến bay quốc tế có thể bị dừng, công trình nếu không đến thời điểm bất đắc dĩ sẽ vẫn còn tiếp tục.”

“Bọn anh phải ở lại đây để đảm bảo an toàn cho 47 chuyên gia kỹ thuật cùng với nhân viên, đảm bảo an toàn cho mọi công dân, xí nghiệp và Đại sứ quán, cho đến khi thực sự nhận được mệnh lệnh sơ tán Hoa kiều.”

“Còn có tiểu phi cơ, nếu thực sự không được, đến lúc đó có thể thuê máy bay đi mà.” Cô đã cho anh danh sách.

Trình Phi không đồng ý, “Không an toàn, em không cần mạo hiểm với anh. Ôn Ôn, đồng ý với anh, em đi trước.”

Bọn họ đều cố chấp, đêm nay, không ai thuyết phục được người kia.

Cứ như vậy kéo dài từng ngày.

Không chờ tới chuyển biến tốt đẹp thì tuyến đường bộ bị cắt đứt hoàn toàn.

Tiếp theo, Đại sứ quán Hoa Kỳ đóng cửa. Tất cả các cơ quan của Liên Hợp Quốc sau đó đã được sơ tán.

Khóa học đã dừng lại, Thủ đô không còn nhộn nhịp khách du lịch, sau thời gian tiêu điều, người dân địa phương bắt đầu đổ ra đường.

Đêm khuya, khi Trình Phi lái xe qua quảng trường trung tâm thành phố hỗn độn, trước mắt anh và một tháng trước như hai thế giới.

Anh mím môi, biểu tình nghiêm nghị, ánh mắt quét qua mặt đất như máy quay phim, lướt qua cảnh vật trên đường đi.

Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên đến đây, buổi chiều hôm đó, ánh đèn rực rỡ, quạt quay, cửa chớp bằng gỗ màu trắng, trong sân có mùi cây cỏ không rõ tên.

Anh đặt hành lý xuống, ngồi hút thuốc trước bậc thềm, chờ đợi một người gặp lại lần nữa.

Khí hậu cực kỳ không quen thuộc, đầu óc hỗn loạn vì nóng, tâm trạng hơi lo lắng.

Những gì xảy ra sau đó không thể đoán trước được.

Châu Phi đã mang đến cho anh một câu chuyện tuyệt vời và tình cảm không gì sánh được. Sáu tháng ở đây, có lẽ so với nửa đời trước của anh càng khiến anh tỉnh ngộ hơn, khắc cốt ghi tâm.

Khi còn trẻ, anh sẽ không biết rằng một số quyết định rất quan trọng trong cuộc đời thường được đưa ra ngay lập tức.

Giờ phút này, Trình Phi nhìn lại quá khứ, những sự kiện trong đời tưởng chừng rất quan trọng, hóa ra chỉ một câu là có thể kể ra.

Sáng nay, khi Triệu Ôn Ôn đứng ở ban công nhìn nhà thờ Hồi giáo đang tụng kinh ở xa xa, nhìn thấy bên trong cắm một lá cờ màu đỏ.

Cô biết, đã đến lúc phải rời đi.

Cũng trong ngày này, các lực lượng vũ trang phản chính phủ đã đánh tới 45km bên ngoài Thủ đô, đối đầu với lực lượng giữ gìn hòa bình.

Trình Phi và những người khác cuối cùng cũng nhận được thông báo và bắt đầu di tản Hoa kiều.

Đại sứ quán đã kích hoạt cơ chế khẩn cấp và thông báo cho từng người Trung Quốc còn ở nước G đến Đại sứ quán để trú ẩn.

Trình Phi tránh các cuộc biểu tình trên đường phố, lái xe nhanh chóng qua các ngõ ngách, đến dưới lầu chung cư.

Triệu Ôn Ôn chờ ở cửa, hành lý đã thu dọn xong, bên trong chỉ có tài liệu quan trọng nhất và đồ tùy thân.

Sau khi đón cô, Trình Phi lại vội vàng đến sứ quán.

“Anh chưa thu dọn hành lý à?” Triệu Ôn Ôn không nhìn thấy chiếc vali màu đen của anh trên xe.

“Sáng và chiều mai sẽ có hai chuyến bay. Không có chuyến bay quốc tế. Sau khi nhận được tin tức hôm qua, bọn anh đã suốt đêm đặt chỗ với công ty cho thuê máy bay, chính là công ty Lebanon trong danh sách mà em đưa.” Trình Phi nói, “Em ngồi chuyến đầu tiên đi, anh sẽ hộ tống em ra sân bay, sau đó anh ngồi chuyến thứ hai.”

“Em đi với anh.” Triệu Ôn Ôn kiên trì nói.

Trình Phi im lặng không nói gì, chỉ là phóng xe đi nhanh.

Tới sứ quán, Triệu Ôn Ôn nhìn thấy Chu Bình cũng đến.

Cô cảm thấy áy náy, bởi vì cô cố chấp mà Chu Bình mới ở lại cho đến bây giờ.

Sau khi có tổng cộng 89 nhân viên đến, các quan ngoại giao đã giải thích chi tiết về kế hoạch cho họ.

Như Trình Phi đã nói, họ rời đi làm hai đợt, đợt một là 52 người, đợt hai là 37 người. Tiểu phi cơ sẽ đưa họ đến nước M láng giềng, Đại sứ quán ở nước M sẽ làm thủ tục nhập cảnh trực tiếp tại sân bay của nước M, sau đó chuyển máy bay về nước.

Tất cả nhân viên Đại sứ quán được xếp vào đợt hai.

Chu Bình nói với Triệu Ôn Ôn, “Chúng ta ở đợt đầu tiên.”

Triệu Ôn Ôn gật đầu.