Chương 18

Đông Phương Thịnh ôm Diệp Thanh vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người xung quanh, sát khí sôi sục khắp người.

“Sau này ai dám động vào y, sẽ có kết cục giống như người vừa rồi!” Nói xong, hắn quay người, cùng Diệp Thanh rời đi.

Quân kỷ của Đại Đồng trước giờ đều rất nghiêm khắc, phạm tội như vậy đáng phải bị xử tử, về điểm này Diệp Thanh rất rõ ràng.

Chỉ là, theo quan điểm của y, người quân y chỉ tạm thời mù quáng vì ghen tuông và có những hành động sai trái, nhưng Đông Phương Thịnh chẳng những không cho cơ hội sám hối và sửa chữa lỗi lầm đã ra lệnh xử tử người đó. Mặc dù về lý trí Diệp Thanh có thể hiểu được, nhưng về cảm nhận y lại lại không thể nào chấp nhận việc gϊếŧ người dã man như vậy.

Điều này đã đột ngột chấm dứt mối quan hệ không thân thiện ban đầu giữa hai người.

Đông Phương Thịnh băn khoăn vì Diệp Thanh không hiểu hành vi bảo vệ của mình dành cho y, đã bất tuân thách thức lại quyền uy để giúp đỡ người quân y trẻ tuổi đã đẩy mình vào chỗ chết. Và chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ lý do để Đông Phương Thịnh dạy cho Diệp Thanh một bài học rồi, nhưng làm sao hắn có thể nỡ xuống tay trừng trị người nam nhân vừa được cứu về từ cõi chết đây? Nên kết quả hắn chỉ có thể tức giận trong lòng.

Và điều khiến Đông Phương Thịnh cảm thấy khó chịu nhất chính là khi hắn nghĩ đến nếu người này không còn tồn tại trên thế giới này thì đến cả việc thở cũng sẽ trở nên khó khăn đối với hắn.

Có lẽ hắn không hề hay biết, thân ảnh của người kia đã sớm đi sâu vào trái tim hắn rồi?

Đông Phương Thịnh rất ngạc nhiên trước sự thay đổi tâm lý của mình và cảm thấy mình cần thời gian để cho cả hai có thời gian suy nghĩ thấu đáo. Vì vậy, khi hắn ra lệnh cho Diệp Thanh không được đi theo quân y lên núi lấy thuốc, y cũng không nói gì.

Diệp Thanh không định tranh cãi với Đông Phương Thịnh nên cả ngày không có việc gì làm và suốt ngày đều ở trong lều nghiên cứu, đọc sách y học.

Đông Phương Thịnh đang bận thảo luận về kế hoạch vây hãm tiếp theo và việc triển khai quân đội với các tướng lĩnh khác, ngày nào cũng vô cùng bận rộn. Bằng cách này, trong vài ngày việc hai người không nói chuyện với nhau cũng là điều bình thường.

Một ngày nọ, vào lúc nửa đêm, tiếng còi tấn công vang lên ở trong quân doanh Đại Đồng.

Trong phòng vang lên một tiếng còi lớn, đánh thức Diệp Thanh đang ngủ.

Y từ trên giường ngồi dậy, nghĩ đến lúc này Đông Phương Thịnh đang ở tiền tuyến của quân đội, y không khỏi lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Diệp Thanh cũng không còn buồn ngủ nữa, y đứng dậy đi về phía lều bên ngoài.