Chương 20

Có thể giảm bớt thương vong trong chiến tranh là mong muốn lớn nhất của các y sư như y. Nhưng trên thực tế, điều này thường rất khó xảy ra.

"Ngươi có biết, khi thành trì đó bị phá hủy, đối Đại Đồng cso ý nghĩa gì không?"

Diệp Thanh không có nhiều nghiên cứu về hành quân diệt địch nên lắc đầu.

“Điều đó có nghĩa là ba mươi vạn kỵ binh Đại Đồng có thể bình an vượt qua đồng bằng trước mặt này, đi đến hoàng thành của Yến Triều, chiếm lấy hoàng thành, vốn là một thành trì bị phân chia của nước ta, giờ nhờ sự đấu tranh cuối cùng chúng ta cũng đã có thể thống nhất và khôi phục lại đất nước!

Có phải điều này có nghĩa là chiến tranh sắp kết thúc không?

Diệp Thanh không khỏi mỉm cười nói: “Chúc mừng tướng quân.”

Vừa dứt lời, y cảm thấy cự vạt trên thắt lưng ngày càng lớn, hai cơ thể càng gần nhau hơn.

"Không biết tại sao..." Đông Phương Thịnh tựa hồ muốn xác nhận chuyện gì đã xảy ra, hắn cúi người xuống, môi ghé vào tai Diệp Thanh: "Chiến thắng lớn như này là hạnh phúc rất lớn của các tướng sĩ, bá tánh và cả đất nước, nhưng ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi. Chia sẻ với một mình ngươi. "

Diệp Thanh theo bản năng che hơi thở ấm áp của Đông Phương Thịnh đang phải vào tai mình, mặt nóng bừng, vốn dĩ y là một người rất bình tĩnh nhưng giờ lại xao động đến không nói nên lời, không biết phải đối phó thế nào với lời nói đầy yêu thương này cả.

Đông Phương Thịnh cũng nhìn thấy hành động ngại ngần đến đỏ mặt của y, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Diệp Thanh hoảng sợ đến mức không biết từ lúc nào đã bị Đông Phương Thịnh đưa về doanh trại quân đội.

Khi định thần lại, y đã ngồi trong lều rất lâu nhưng đầu óc vẫn đắm chìm trong khung cảnh chấn động và lời nói đứt quãng vừa rồi.

"Có lẽ là mình đã suy nghĩ quá nhiều?" Y dùng sức lắc đầu, muốn đem lời nói của nam nhân cường đại như thần này ném ra sau đầu.

"Đúng vậy. Đúng là mình đã suy nghĩ quá nhiều..."

Y liên tục thuyết phục bản thân nhưng không thể ngăn được trái tim ngày càng bị ám ảnh và đập loạn của mình.

Sau khi Diệp Thanh trở về doanh trại, binh lính dưới trướng của Đông Phương Thịnh cũng lục tục trở về quân doanh.

Về sau, Diệp Thanh mới được những người khác nói cho biết, Đông Phương Thịnh đã tăng tốc độ hành quân bình thường của mình, cưỡi ngựa trở về doanh trại trước.

Sau lại, Diệp Thanh nghe được từ những người khác nói rằng Đông Phương Thịnh đã cưỡi ngựa trở về trại trước, bỏ lại đội quân khải hoàn đang trên đường trở về trại với tốc độ bình thường.

“Chẳng lẽ, hắn làm như vậy chỉ là vì muốn gặp mặt mình một lần thôi sao?” Diệp Thanh khó hiểu.

Trăng sáng nhô lên cao, những binh lính thắng trận, dựng lên những tòa tháp bằng gỗ và đốt lửa trại.

Rượu cùng đồ ăn ngon đã được chuẩn bị sẵn, kế hoạch thống nhất thiên hạ chỉ còn một bước nữa. Và với uy danh của đội quân dũng mãnh của Đại Đồng, triều đại Yến vốn đã mục nát từ lâu, đã sớm không chịu nổi cơn rung lắc của mưa gió, nên việc bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian.