Chương 10; Được Anh Ôm Ngủ, Đúng Là Ấm Áp

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Từ Kiều Kiều trở lại phòng ngủ của Trần Vũ, nằm trên giường chơi điện thoại di động.

Quá nhàm chán...

Đêm ở nông thôn thật sự yên tĩnh, ai cũng im lặng, tĩnh lặng đến một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. Nếu giờ này ở các thành phố lớn, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.

Quả nhiên là cô không thích ứng được cuộc sống mộc mạc đến đơn sơ ở đây, dù sao từ nhỏ đã quen cuộc sống an nhàn, cô nói với Trần Vũ mình yếu đuối, cũng không phải là lừa gạt anh, cô thật sự rất yếu đuối, không chỉ tính tình, mà cả người cũng vậy.

Càng nghĩ Từ Kiều Kiều càng tức, chắc chắn là bị trúng tà rồi, mới chạy xa ngàn dặm đi tìm người đàn ông này...

Trong khi cô không ngừng oán thầm trong lòng, một chiếc khăn nóng hổi phủ lên mặt cô: "Đừng chơi nữa, rửa mặt trước đi."

Từ Kiều Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nhắm mắt lại, mặt dày nói: "Tôi chơi game, không rảnh, anh rửa mặt cho tôi đi~"

Trần Vũ giận đến bật cười: "... Từ Kiều Kiều, cô thật sự coi mình là bà cô sao? Không rửa thì thôi.”

Nói xong, liền lấy khăn mặt từ trên mặt cô đi.

"Rửa mặt, tôi sẽ rửa ngay, anh đừng đi, nói chuyện với tôi~"

Từ Kiều Kiều cười ngọt ngào, đoạt lấy khăn lau mặt, giọng dịu dàng nhưng trong lòng lại đang tức giận muốn chết.

Rất nhanh cô đã rửa mặt xong, thoa thuốc lên chân rồi chui vào trong chăn Trần Vũ ngoan ngoãn nằm xuống.

Trần Vũ xoay người định đi, lại bị Từ Kiều Kiều kéo cổ tay, sau đó cô nhanh nhẹn đóng cửa và tắt đèn trên vách tường.

Dưới bóng đêm chiếu rọi, lông mi của cô vừa rậm rạp vừa cong vυ"t, đôi mắt to lấp lánh linh động mang theo sự giảo hoạt như hồ ly, vô tội nhìn Trần Vũ, đơn thuần nói: "Hình như mất điện rồi, Trần Vũ, anh đừng đi, tôi sợ bóng tối... gan tôi nhỏ lắm.”

Trần Vũ nhìn Từ Kiều Kiều với vẻ mặt "cô coi tôi là thằng ngốc à?", nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ, thật muốn nhìn xem người phụ nữ này còn có bao nhiêu chiêu chưa sử dụng.

Từ Kiều Kiều mang dép lê cỡ lớn của Trần Vũ, giả bộ bị trượt, nhào vào trong ngực Trần Vũ, áp đảo anh trên giường: "A, xin lỗi, mặt đất hơi trơn, tôi không đứng vững. Không làm anh đau đúng không?”

Vừa nói lời này xong, chính Từ Kiều Kiều cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, cô cảm thấy mình rất giống trà xanh, nhưng đàn ông mà, đại đa số đều thích dáng vẻ này, đương nhiên cô cùng phải giả bộ giống một chút.

"Từ Kiều Kiều, buổi chiều hôm nay mới bị tôi thao một trận, bây giờ lại muốn nữa có phải hay không?"

Hai tay Trần Vũ chống hai bên đỉnh đầu Từ Kiều Kiều, l*иg ngực bị bầu vυ" lớn êm ái của cô đè ép, nghĩ đến sự mềm mại mê người của cô, nửa người dưới lại căng thẳng.

"Không có đi vào..." Từ Kiều Kiều nhỏ giọng phản bác một câu.

Ánh mắt Trần Vũ nguy hiểm nheo lại: "Cô nói cái gì?”

Cũng không phải anh không dám mà quan trọng là anh không có bao.

Từ Kiều Kiều ôm cổ Trần Vũ, khıêυ khí©h nhìn: "Vốn là vậy, anh không có đâm vào, chân giao không tính.”

Đầu cô gối lên gối Trần Vũ, chăn ga trải giường của Trần Vũ đều mang theo mùi bột giặt sạch sẽ, ngửi rất thoải mái, làm cho tâm tình cô thả lỏng.

Mà cô không biết Trần Vũ cũng có thể ngửi được, nhưng anh ngửi không phải mùi bột giặt, mà là mùi sữa trên người Từ Kiều Kiều, như có như không, rất quyến rũ.

Dươиɠ ѵậŧ khó chịu, thật muốn cứ như vậy mà liều lĩnh đâm vào...

Nhưng không được, lý trí khiến anh phải khắc chế du͙© vọиɠ của mình, mặc dù tư vị khắc chế cũng không dễ chịu.

"Mau ngủ đi, muộn rồi, đừng để sáng mai lại không dậy nổi."

Trần Vũ nằm xuống bên cạnh Từ Kiều Kiều, nhẹ nhàng sờ đầu cô, nhẫn nhịn nói.

Nếu người phụ nữ này không cho anh đi, anh cũng không thể đi ra ngoài, tránh kinh động bà nội đang ngủ ở phòng bên cạnh.

"Trần Vũ, ôm tôi~"

Từ Kiều Kiều đưa hai tay xuyên qua nách Trần Vũ, nhất định phải ôm mới có thể ngủ được.

"Từ Kiều Kiều, cô bình thường không biết làm nũng."

Trần Vũ nhìn người phụ nữ chui vào trong ngực mình, rất nhanh nhắm mắt lại, yên tĩnh ngủ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay nắm chặt.

"Ôi... Thật ấm áp, đừng nhúc nhích, buồn ngủ quá..."

Thì ra ôm người đàn ông mình thích lại một chuyện hạnh phúc như vậy, trước khi mơ mơ màng màng ngủ, trong lòng Từ Kiều Kiều suy nghĩ lung tung.