Chương 2: Đúng Là Lẳиɠ ɭơ

Chỗ Trần Vũ ở cách tiệm sửa xe không xa, nhưng mỗi lần đi làm đều phải đi ngang qua siêu thị của Từ Kiều Kiều.

Và đương nhiên Từ Kiều Kiều không lần nào không trêu chọc anh.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy thắt lưng màu đỏ rực rỡ, ngồi trên ghế chân cao, xoả mái tóc xoăn dài, thần thái có chút giống với ngôi sao Hồng Kông thập niên 70, rất phong tình,quyến rũ.

"Anh đẹp trai, tiền hôm qua anh đưa dư, trả lại cho anh này."

Từ Kiều Kiều cô tỉ mỉ trang điểm lâu như vậy mà Trần Vũ cũng không thèm liếc mắt một cái, cảm thấy không cam lòng, liền từ trên ghế cao nhảy xuống, hai tay ôm cổ Trần Vũ, ngăn cản đường đi.

Trần Vũ cầm tiền dư trong tay cô, rũ mắt nhìn thoáng qua cổ áo thấp đến không thể thấp hơn của cô, lông mày bất giác nhíu lại: "Cô buôn bán như vậy à?”

Nếu như vợ anh dám ăn mặc như vậy ở bên ngoài, anh sẽ sớm đặt ở trên giường thu thập một bữa.

"Bằng không thì sao?" Từ Kiều Kiều cảm thấy mình không làm sai chỗ nào, cô áp sát gương mặt nhỏ nhắn vào khuôn ngực rắn chắc của Trần Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve: "Bọn họ cảm thấy tôi đẹp, vì để nhìn tôi đương nhiên cũng sẽ quan tâm đến chuyện làm ăn của tôi, mà tôi bán đồ, bị bọn họ chiếm chút tiện nghi cũng không có gì không tốt, có qua có lại thôi.”

Nhưng chỉ giới hạn sờ tay, ôm eo, một chút động tác quá đáng, cô cũng không cho phép.

Dù có đói, cũng không đến mức đói mà không chọn thức ăn.

"Nhưng nếu là đẹp trai như anh, tôi cũng không ngại cho không~"

Từ Kiều Kiều che môi, cười khanh khách, ánh mắt mị hoặc lại phóng đãng đảo qua toàn thân Trần Vũ từ trên xuống dưới, tay nhẹ nhàng vuốt hai má của anh, cảm thụ xúc cảm ấm áp của đầu ngón tay.

“Cái ví kia thật sự rất thích hợp với anh, cất đi, coi như là quà tôi tặng anh.”

Từ Kiều Kiều lại lấy cái ví màu đen chất liệu rất tốt kia ra đưa cho Trần Vũ.

Trần Vũ không nói gì, cầm cổ tay Từ Kiều Kiều kéo xuống khỏi cổ mình rồi xoay người rời đi.

Từ Kiều Kiều liền nóng nảy, ôm lấy anh từ sau lưng, nũng nịu mở miệng: “Đừng cảm thấy ngại, anh nhận ví tiền của tôi rồi, cũng có thể dùng phương thức khác trả nợ nha ~, ví dụ như…”

Tay cô sờ lên cơ bụng tám múi cứng rắn của Trần Vũ, lúc định đi xuống, tay bị Trần Vũ nắm lấy, cổ họng anh khẽ động, trên mặt tuấn tú nghiêm nghị không có chút biểu tình gì.

“Tôi không có hứng thú với những đàn bà lẳиɠ ɭơ.”

“Vậy anh thích người như thế nào? Thanh khiết? Đáng yêu? Hay là dịu dàng? Cái nào tôi cũng có~”

Đây không phải là nói dối, chỉ là lúc này đầu Trần Vũ còn chưa thông suốt, cho nên không biết vợ tương lai của mình chính là Từ Kiều Kiều, tính cách thay đổi rất nhiều.

Trong đôi mắt Trần Vũ hiện lên một tia chán ghét, từ kẽ răng lạnh lùng ném ra bốn chữ: Không liên quan đến cô.

“Thằng đàn ông chểt tiệt, bà đây không tin, không quyến rũ được anh!”

Sau khi Trần Vũ rời đi, Từ Kiều Kiều tức giận đến ngực run rẩy.

Đúng lúc này, một công nhân khác ở tiệm sửa xe thường xuyên đến hỏi thăm công việc kinh doanh của cô từ bên kia đường đi tới, cười nịnh nọt: "Bà chủ, đừng tức giận, Trần Vũ kia đầu óc chậm chạp, trong xưởng chúng tôi đều nói có phải cậu ta có vấn đề hay không.”

Một màn vừa rồi anh ta đã nhìn thấy. Cmn bà chủ đã chủ động đến như vậy mà Trần Vũ còn có thể làm Liễu Hạ Huệ, vậy chẳng lẽ phương diện kia thật sự không được? Nếu đổi lại là anh ta, đã sớm chơi người phụ nữ này tại chỗ rồi.

Từ Kiều Kiều cố nén cơn giận trong lòng, buộc tóc dài lên: "Cho dù phương diện đó của anh ta không được, tôi cũng thích, anh quản được sao?”

Hơn nữa, cho dù dươиɠ ѵậŧ không dùng được, không phải còn có miệng sao?

Đừng tưởng rằng cô không biết mỗi ngày các công nhân sửa chữa xe đang suy nghĩ cái gì. Cô đã không muốn thì không ai có thể làm được gì cô đâu.

“Đừng tức giận, tôi không nói nữa.”

Người công nhân lập tức kinh sợ, anh ta không muốn chọc bà chủ mất hứng, bằng không rượu của bà chủ không bán cho anh ta chỉ là chuyện nhỏ, mà chuyện lớn là anh ta không thể mỗi ngày đến thăm mỹ nữ.