Chương 37: Thật Ngọt (1)

Mộ Tư Hàn trầm mặc nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang giãy dụa trong vòng tay anh, lông mi dày cong vυ"t, mảnh mai vô cùng, mỗi lần chớp mắt đều như cào xé trái tim.

Anh nhếch khóe môi, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, cơ thể anh đáp lại.

Lạ thay, anh luôn cho rằng mình lạnh lùng về tìиɧ ɖu͙©, không phải là chưa có người phụ nữ nào bò qua giường anh, nhưng anh hiếm khi có thể khıêυ khí©h cái nhìn của anh.

Và người phụ nữ này ...

Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Tư Hàn có chút hứng thú.

Nhìn dái tai cô đỏ bừng vì kháng cự, vừa xấu hổ vừa tức giận, anh nâng lòng bàn tay to lớn kia nắm chặt cổ tay cô lên vuốt nhẹ.

Nhiệt độ ngón tay anh so với người thường thấp hơn một chút, sờ soạng mát lạnh chạm vào vành tai nóng rực của cô, Nam Chi khẽ run lên.

Cô không biết gã này đang muốn làm gì, cô phải nói rằng anh không tin điều đó, cô nghĩ rằng anh đang nghĩ cô cố tình lừa dối anh.

Không mềm, không cứng.

Cô sẽ làm gì để anh tin rằng cô thực sự không có ý như vậy với anh!

"Tư Hàn đã trở lại?"

"Vâng, thưa bà."

Cuộc nói chuyện giữa bà cụ và người quản lý lọt vào tai Nam Chi, cô càng vùng vẫy hơn, "Để tôi đi!"

Người xưa vốn bảo thủ, nếu nhìn thấy hai người ôm nhau trong bếp, không biết sẽ nghĩ gì!

Dù sau này cô sẽ không đến nữa nhưng Nam Chi cũng không muốn mất đi hảo cảm từ người này.

Mộ Tư Hàn một tay nâng lên khuôn mặt ửng hồng của Nam Chi, đôi mắt đen sâu như mực, "Tôi quan tâm, em là người phụ nữ của tôi."

Không hỏi cô, không hỏi ý kiến

của cô!

Đó là một mệnh lệnh bất thành văn.

như một vị vua ở trên cao.

Độc đoán và kiêu ngạo, thái quá.

Nam Chi chưa từng thấy người nào ngang tàng như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Nam Chi định từ chối thì nụ hôn của người đàn ông đã lăn về phía cô.

Anh siết cổ tay cô bằng một tay và véo cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôn của anh.

Anh nghiền nát môi cô một cách mãnh liệt, với sức mạnh độc đoán và hoang dã.

Môi khẽ nhếch bởi vì chấn động cô nuốt xuống.

Nam Chi trợn tròn mắt, như không thể tin được anh lại hôn cô.

Cô vùng vẫy khó khăn nhưng càng vùng vẫy, anh càng hôn sâu.

Nhiệt độ liên kết giữa cánh môi ngày càng cao.

Cô đặt hai tay lên vai anh, không đẩy ra được, lại chuyển sang đánh, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ngâm nga.

Cô sắp không thở nổi bởi sự quấn quít mãnh liệt của anh, anh buông cô ra, cô vừa hít thở không khí trong lành, anh lại chặn lại.

Ép cô mở môi, đầu lưỡi nóng bỏng đưa vào môi cô, điên cuồng đảo lưỡi, liếʍ láp từng tấc trên môi cô, thưởng thức vị ngọt của cô.

"Tư Hàn đi đâu?"

"Thiếu gia hình như đã vào bếp."

Nghe thấy tiếng bước chân của lão phu nhân và quản gia đi về phía phòng bếp, vẻ mặt vừa tức giận vừa khó chịu của Nam Chi lại thêm chút hoảng sợ.

Nhưng người đàn ông ôm cô và hôn cô mãnh liệt rõ ràng là hôn chưa đủ, không có ý định buông cô ra.

Nam Chi tức giận đến lo lắng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi bị lão phu nhân cùng quản gia nhìn thấy.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, trái tim như thắt lại trong cổ họng.

“Mộ thiếu, buông tôi ra.” Cô thấp giọng nói.

Người đàn ông nhìn đôi môi sưng mọng và ẩm ướt của cô, "Em ăn gì vậy, thật ngọt."

Trong lúc vội vàng, Nam Chi lần mò vào túi áo len và lấy ra một thứ.