Quyển 1 - Chương 2: Hòa thân công chúa x vị vua khát máu

Thường phục thám tử thân hình chấn động, cái trán đổ mồ hôi như mưa nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Bệ hạ, ti chức, ti chức lời nói không có nửa điểm giả dối.”Mẫu thân và tỉ muội của hắn đều làm việc dưới trướng của vị kia, vị kia muốn hắn vu oa công chúa Nguyệt Hoa và cả Mặc Liên gia tộc thì dù hắn không muốn làm cũng phải làm.

Dù có phải mất đi tính mạng thì hắn cũng muốn bảo toàn người nhà.

Vũ Văn Uyên đôi mắt từ đầu đến cuối đều không dời khỏi quyển sách trên tay, miệng chỉ phun ra ba chữ nhẹ như gió: “Kéo ra ngoài.”

Thường phục thám tử mặt xám như tro tàn, lại không dám xin tha, chỉ có thể khấu tạ thánh ân.

Nhìn bộ dáng, hắn hẳn là không muốn khai ra kẻ đứng sau.

Khi thường phục thám tử sắp bị kéo ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Vũ Văn Uyên mới giống như bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, mở miệng nói: “Trẫm nhớ rõ người nhà của ngươi ở trong cung Huệ quý phi làm việc? Cùng nhau xử tử đi.”

Lúc này thám tử mới bỗng nhiên hoảng sợ, liên miệng xin tha:

“Bệ hạ! Bệ hạ! Ta nói, ta nói!”

Đáng tiếc lần này Vũ Văn Uyên lại không muốn nghe nên bảo người lấp kín miệng hắn, áp đi ra ngoài.

Dưỡng Tâm Điện trở về yên lặng, lúc này, bị rút đao thị vệ mới tiến lên đem chuyện xảy ra trên đường cái hôm nay đúng sự thật bẩm báo.

Không sai, Vũ Văn Uyên phái mấy đợt thám tử, tách ra giám thị vào kinh hòa thân Mặc Liên gia tộc.

Hắn trời sinh tính ngờ vực, cũng không nghe lời nói từ một phía, tránh việc bị che giấu.

“Sùng kính, tâm duyệt?”

Khi nghe được thị vệ lặp lại lời nói của Trà Cửu ở trên đường cái, đế vương lạnh lùng đột nhiên phát ra tiếng cười chế nhạo.

Công chúa Nguyệt Hoa này thật là thú vị.

Huệ quý phi sử dụng những thủ đoạn nhỏ đó cũng vì lo lắng sau khi Bắc Quốc đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết vào cung sẽ lấy đi sự yêu thích của đế vương.

Vũ Văn Uyên không con, trong nhóm phi tần ở hậu cung chỉ có Huệ quý phi đã từng có tin mừng. Nhưng đáng tiếc, nàng có mang không đến ba tháng liền đã sinh non. Cũng từ đây, hậu cung lại chưa từng truyền đến tin tức cái nào phi tần có mang long tử.

Thái y nói hắn lúc trẻ trúng độc, con nối dõi gian nan, trừ phi gặp được một người có cơ thể tốt thì mới có cơ hội sinh con nối dõi.

Ngày xưa vì Huệ quý phi sở hữu khó gặp dễ mang thai thể chất, Vũ Văn Uyên mới cho nàng địa vị cao quý như bây giờ, ở những chuyện nhỏ nhặt cũng dung túng nàng.

Không nghĩ tới bây giờ, nàng lại dám đem bàn tay duỗi đến bên người hắn.

Thật là to lớn dã tâm.

Thị vệ do dự nói: “Bệ hạ, vị kia được Bắc phiên đưa tới nên xử trí như thế nào?”

Công chúa Nguyệt Hoa không biết có phải là tai mắt của Bắc phiên hay không, nếu để nàng ở hậu cung sẽ là một cái tai họa ngầm.

Vũ Văn Uyên cầm lên quyển sách một lần nữa, giọng điệu tùy ý: “Để nàng tiến cung đi, thêm nàng cũng chỉ như là nuôi dưỡng một con a miêu a cẩu mà thôi. Nếu nàng nghe lời thì để nàng một mạng.”

Không nghe lời, liền gϊếŧ.

Hơn nữa, đây cũng là thời điểm nạp tân nhân, cảnh cáo Huệ quý phi.



Một bên khác, trong trạm .

Mặc Liên Tranh đang cùng Trà Cửu ngồi xuống nói .

Ngày xưa uy phong lẫm lẫm cao hai mét hán tử, hiện giờ lưng đã hơi trùng xuống, thành một cái chỉ có thể lau nước mặt lão phụ thân.

“Nguyệt Hoa, vi phụ xin lỗi ngươi.” Mặc Liên Tranh nước mắt dàn giụa, “Nhưng là vì để chiến tranh dừng, đất phiên bá tánh có thể tiếp tục an cư lạc nghiệp, ta chỉ có thể… Ai.”

Trà Cửu cầm phụ thân đã thô ráp và có kén tay, chúng tất cả đều là cùng bá tánh cùng nhau nông làm cái kén.

Mặc Liên Tranh tuy rằng không phải là một vị có thể thống nhất thiên hạ đế vương, nhưng là lại có một tấm lòng nhân từ, thiện lương với bá tánh.

“Phụ thân không cần tự trách, những lời ta vừa nói, câu câu đều là thật.”

Trà Cửu nghiêm túc nhìn phụ thân, ánh mắt trong suốt: “Ta nguyện ý đảm đương lấy nghĩa vụ lấy lại hòa bình.”

“Hảo hảo hảo.” Mặc Liên Tranh từ trong lòng lấy ra một quyển cổ xưa điển tịch.

“Quyển này《 vụ mùa lệnh 》 ký lục các loại làm nông kỹ thuật và nông cụ tinh xảo chế tạo phương pháp, ngươi đọc thuộc nó, lại từ từ mà tiết lộ từng chút một với bệ hạ thì ngươi sẽ có giá trị, cho dù không được yêu thích, bệ hạ cũng sẽ đối xử tử tế với ngươi.”

Mặc Liên Tranh thật lòng vì con gái bày mưu tính kề, ngay cả bí tịch hoàng thất đều cam nguyện lấy ra.

Trà Cửu sửng sốt một chút, ngay sau đó trong lòng ấm áp, tiếp nhận điển tịch.

Mặc Liên Tranh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Vi phụ phái người tra xét, biết được trong hậu cung Huệ quý phi không phải là người dễ đối phó, ngươi sau khi tiến cung thì phải cẩn thận với nàng.”

Trà Cửu đã sớm từ chỗ hệ thống để biết rõ tình hình trong cung.

Vũ Văn Uyên con nối dõi gian nan, Huệ quý phi lại là người phụ nữ duy nhất từng mang thai, bởi vậy, bằng vào điểm này, địa vị của nàng tại hậu cung liền không người dám lay động.

Nhưng hệ thống lại nói cho nàng, đứa bé Huệ quý phi đã từng mang thai cũng không phải là con của Vũ Văn Uyên.

Đay thật là một cái nón xanh to lớn.

“Phụ thân yên tâm, sau khi vào cung ta sẽ làm tốt bổn phận của phi tần, phụng dưỡng quân vương, giúp hoàng gia duy trì nòi giống. Mà lại, người không phạm ta, ta không phạm người.”

Nghe đến việc nối dõi con vua, Mặc Liên Tranh miệng hơi hơi hé , cuối cùng vẫn chưa nói cái gì.

Hôm sau, Thịnh quốc mở tiệc, chiêu đãi đại sứ bắc phiên.

Đại điện to lớn, kim long bàn trụ, khắp nơi lấy không đếm được minh châu chiếu sáng lên điện phủ, quyền thần ngồi đầy, cười nói không ngừng.

Vũ Văn Uyên ngồi ở điện phủ cao lớn phía trên, bên tay trái ngồi Thái Hậu, bên tay phải ngồi hiện giờ tay cầm lục cung quyền to Huệ quý phi.

Mặc Liên Tranh đứng dậy chắp tay: “Thần còn có một bảo vật, muốn hiến cho bệ hạ.”

Vũ Văn Uyên: “Nga? Còn có cái gì bảo vật, là so dâng lên bắc phiên nơi càng vì quý trọng?”

“Quý trọng hay không, còn thỉnh bệ hạ định đoạt.”

Mặc Liên Tranh vỗ vỗ tay, các vũ cơ xếp hàng đi vào đại điện, nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc

Tiếng đàn dày đặc, vài nhịp trống thanh âm nổi lên.

Huệ quý phi cười nói: “Thật là kì lạ, nhạc sư cũng không gõ trống thì tiếng trống là từ đâu truyền ra?”

Tiếng trống đến gần, hơn mười vị nội thị khiêng một mặt trống lớn chậm rãi đi vào trong điện, mặt trên thình lình đứng một thân ảnh mặc váy màu xanh lục như màu hồ- Trà Cửu.

Trong truyền thuyết Bắc Quốc, không, bắc phiên đệ nhất mỹ nhân, lấy lụa che mặt, phỉ kim ngạch sức điểm xuyết, cho dù thấy không gương mặt thật, cũng đủ để thấy này động lòng người chi tư.

“Đây là vị kia Bắc phiên.” Xuân Lan- tì nữ bên người Huệ quý phi cúi người, trộm nói.

Huệ quý phi sắc mặt biến đổi, nhưng thực mau khôi phục như thường.

Trà Cửu dáng múa vui sướиɠ khỏe khoắn, lấy chân trần kích trống, cùng nhạc sư nhạc đệm tiếng động hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

“Bệ hạ, tuy rằng quốc gia của ta không lấy việc nữ nhân ở trước mặt mọi người hiến vũ vì bất nhã, nhưng là vị này vũ cơ chân trần mà múa thì thật sự có chút bị thương phong tục.”

Huệ quý phi cúi người tới gần Vũ Văn Uyên nói nhỏ, giống như lo lắng, kỳ thật giấu giếm chỉ trích.

Vũ Văn Uyên ánh mắt dừng ở Trà Cửu cặp kia trắng nõn tiểu xảo chân trần thượng, kia mặt trên còn có tinh xảo điểm thúy quải sức, sấn đến một đôi chân ngọc càng thêm đáng yêu.

Hắn từ trước đến nay yên lặng không có gì đáy lòng, sinh ra một tia hơi không thể giác ngứa ý.

Thấy Vũ Văn Uyên không phản ứng chính mình, Huệ quý phi cũng thức thời mà không nói chuyện nữa.

Một khúc múa hoàn thành, Mặc Liên Tranh dắt Trà Cửu tiến lên.

“Bệ hạ, đây là thần ái nữ, Mặc Liên Nguyệt Hoa, nguyện hiến cho bệ hạ để thể hiện sự trung thành của bắc phiên!”

Trà Cửu đi theo phụ thân ngoan ngoãn hành lễ, âm thầm cùng hệ thống câu thông.

“Hiện tại Vũ Văn Uyên đối ta hảo cảm độ có bao nhiêu?”

Hệ thống tàn nhẫn nói: “5”

“Cái gì?” Trà Cửu thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Điệu múa kia dù sao cũng là nàng đi qua cổ đại tiểu thế giới một cái tất sát kỹ năng, mỗi khi vừa ra, po văn nam chủ quần áo cởi hết, ngọt văn nam chủ khăng khăng một mực, ngược văn nam chủ hối hận không thôi.

Tại sao sinh con văn nam chủ lại không chút dao động?

Chẳng lẽ chỉ có một thai trăm bảo, đối phương mới có thể tăng lên mức độ yêu thích?

Hệ thống do dự mà nói: “Kỳ thật trước khi ngươi khiêu vũ, Vũ Văn Uyên đối với ngươi hảo cảm độ chỉ có 4, là do chạng tối hôm qua bỗng dưng tăng lên, phỏng chừng cũng là nghe lại lời báo cáo của thám tử.”

Trà Cửu tan nát cõi lòng: “Lời này nghĩa là ta nhảy không công một lần.”

“Cũng không phải, ít nhất còn tăng 1.”

Khi Trà Cửu đang cúi đầu nói thầm với hệ thống, Vũ Văn Uyên lạnh như rèn đao thanh âm truyền đến, lộ ra uy nghiêm: “Ngẩng đầu lên.”

Trà Cửu chỉ có thể tháo khăn che mặt, ngẩng đầu lên.

Trước mắt đế vương thân hình cao dài vĩ ngạn, khuôn mặt lãnh túc, một đôi mắt thâm thúy khó lường, giống như chim ưng, thẳng lăng lăng mà trông lại, phảng phất hết thảy âm mưu tư dục ở trước mặt hắn, đều không chỗ nào che giấu.

Trà Cửu bị hắn vô tình lạnh nhạt ánh mắt nhìn chằm chằm, đầu tiên là sửng sốt một chút, theo sau nhoẻn miệng cười.

Này tươi cười giống như mưa thuận gió hòa, làm tuyết sơn cũng tan rã.