Chương 14: Cô Chỉ Hóng Chuyện Thôi, Đừng Để Ý Tới Cô

Mẹ Thiết Đản chống eo, chỉ vào mặt mẹ Cẩu Tử: “Bà dám, Lưu Thúy Hoa bà mà dám dẫn con trai đến nhà của tôi, chờ xem tôi có lấy chổi đánh chết các người không?”

Mạc Vân Tình nhìn hai người phụ nữ cãi cọ qua lại, yên lặng lui về sau, đóng cửa lại.

Cô vừa đóng được nửa đã bị mẹ Cẩu Tử gọi lại.

“Cụ tổ, cụ thử phán xét xem, Thiết Đản nhà bọn họ đánh mặt mũi Cẩu Tử nhà cháu thành thế này, còn tìm đến cửa đòi bồi thường tiền, Cẩu Tử nhà cháu còn bị Thiết Đản nhà cô ta đánh cho chảy máu mũi, cháu chưa tìm nhà cô ta đòi bồi thường, bây giờ còn dám uy hϊếp cháu.”

Mạc Vân Tình đứng yên tại chỗ, đóng không được, không đóng cũng không được, cô chỉ hóng chuyện thôi, không cần quan tâm đến cô đâu.

Mạc Vân Tình chưa kịp nói chuyện, mẹ Thiết Đản đã nắm lấy tay Lưu Thúy Hoa, rồi cầm lấy tay con trai hướng đi đến đội sản xuất.

“Lưu Thúy Hoa, bà được lắm, ai chả biết tố cáo, nếu không phải Cẩu Tử nhà cô ham ăn, muốn ăn kẹo của Thiết Đản nhà tôi, còn đưa tay ra cướp thì Thiết Đản nhà tôi sẽ đánh nó sao? Không cần làm phiền cụ tổ, đi tìm đại đội trưởng và trưởng thôn phân xử.”

Mạc Vân Tình mở hai mắt, nhìn mẹ Cẩu Tử bị mẹ Thiết Đản kéo đi không thể phản kháng, không hiểu sao đột nhiên lại có chút buồn cười.

Nhìn hai người đi xa, Mạc Vân Tình thở dài một hơi.

Sau đó, cô đóng cửa lại, loại chuyện này không cần cô quản, đại đội trưởng và trưởng thôn sẽ xử lý các chuyện này.

Mạc Vân Tình giặt sạch quần áo, nhân lúc trời còn nắng để phơi ra sân.

Cô về phòng, nằm xuống, tiếp tục xem phim.



Hạ Lăng Hủ nhíu mày nhìn Hạ Đình Dục phạm lỗi, cúi mặt.

Giọng hắn lạnh đi, nghiêm túc: “Cháu đã không còn là trẻ con nữa, làm sai phải tự chịu trách nhiệm, chú không cần biết cháu làm thế nào, nhưng đừng có tạo thêm phiền phức cho con gái nhà người ta.”

Hạ Đình Dục nghe lời, gật đầu: “Vâng, chú nhỏ, cháu biết, cháu sẽ chú ý.”

Hạ Lăng Hủ ừ một tiếng, sau đó xoay người đi làm việc.

Hạ Đình Dục thở dài một hơi, xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, hít sâu, cũng quay về phần ruộng được phân công.

Thiệu Đông Dương lại gần hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Đình Dục không ngẩng đầu, cuốc đất: “Tan làm rồi nói.”

Thiệu Đông Dương gật đầu, nghe giọng anh ta không ổn, quay sang nhìn Hạ Lăng Hủ cũng đang cuốc đất bên cạnh.

Nghĩ thầm: Không phải bị mắng đấy chứ? Đang yên đang lành sao lại bị mắng?

Thiệu Đông Dương không nghĩ ra, nhìn Hạ Đình Dục rồi lại nhìn Hạ Lăng Hủ.

Đúng lúc này phó đội trưởng đi đến, thấy Thiệu Đông Dương đang đứng yên tại chỗ, hét: “Cậu làm gì đó?”

Thiệu Đông Dương hoảng sợ, vội vàng bắt đầu đi làm.



Đột nhiên, có một đứa nhỏ chạy tới, gọi lớn: “Chú Trung Hoa, chú Trung Minh, đại đội trưởng gọi các chú đến văn phòng đại đội.”

Hai người đàn ông đang cuốc đất, ngẩng đầu lên nhìn.

Sau đó họ thả cuốc xuống, đi qua.

Mạc Trung Minh hỏi: “Chuyện gì thế?”

Mạc Trung Hoa cũng nói theo: “Đại đội trưởng có nói gọi chúng ta vì chuyện gì không?”

Thằng bé lắc đầu nói: “Cháu không biết, nhưng cháu thấy Cẩu Tử, Thiết Đản và các thím đều đang ở đó.”

Mạc Trung Hoa và Mạc Trung Minh liếc nhìn nhau, đoán được đại khái là có chuyện gì, hai nhà bọn họ là anh em họ, bình thường hai thằng nhãi cũng thường xuyên đánh nhau, hai bà vợ cãi qua cãi lại cả ngày.

Mạc Trung Minh thở dài nói: “Chắc chắn là do hai thằng nhóc đó lại đánh nhau.”

Mạc Trung Hoa thấy hơi đau đầu, hai mẹ con nhà này đúng là biết tạo việc.

Chẳng qua hai người vẫn nghi ngờ: “Chắc chắn, chẳng qua sao lần này lại nháo đến tận chỗ đại đội trưởng thế?”

Mạc Trung Minh không rõ, lắc đầu.

Mạc Trung Hoa và Mạc Trung Minh liếc nhìn nhau, bước nhanh đến văn phòng đại đội.



Mạc Vân Tình đang ở nhà xem phim, đột nhiên có một tiếng trẻ con khóc lớn truyền tới, khiến cô bị giật mình.

Mạc Vân Tình do dự, cất máy tính, mở cửa đi ra ngoài.

m thanh càng lớn hơn, trong đó còn có tiếng mắng chửi nghiêm khắc.

Mạc Vân Tình nhíu mày, âm thanh này hình như đến từ nhà hàng xóm.

Không phải nhà nữ chính, mà là một nhà khác.

Ngay lúc Mạc Vân Tình đang suy nghĩ xem có nên đến xem không, thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ bảo vệ cho con: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Tiểu Lục đã làm sai điều gì? Mà mẹ đánh con bé như vậy.”

Một âm thanh chua ngoa khác phản bác lại: “Lười biếng không chịu làm việc mà không làm gì sai à, làm gì có con gái nhà ai ngày nào cũng chỉ biết nằm không chịu làm việc.”

Người phụ nữ kia nức nở: “Mẹ, tiểu Lục sốt, con cho con bé nghỉ ngơi ở nhà, hơn nữa tiểu Lục mới có sáu tuổi, vẫn còn là trẻ con.”

Người kia không bởi vì những lời người phụ nữ nói mà cảm thấy bản thân sai, ngược lại còn hùng hồn: “Ai biết có phải nó nói láo để khỏi phải làm việc hay không?”

Mạc Vân Tình không nghe được câu sau.

Cô theo ký ức tìm được thông tin của nhà hàng xóm.

Đây là một gia đình lớn trong thôn, lớn ở đây không phải nói họ có tiền, giàu có mà số người lớn.



Tổng cộng con trai, con gái có năm người, cháu trai, cháu gái có chín người.

Hai con gái đều đã gả ra ngoài, ba đứa con trai cũng kết hôn nhiều năm rồi.

Trong đó người con út là không được ưu ái nhất.

Hai ông bà đối xử với cả nhà con trai út như trâu như ngựa.

Con trai út muốn chia nhà, ông bà ấy không cho.

Cứ nhắc tới chuyện ở riêng là đòi sống đòi chết.

Lúc nãy là bà cụ vừa đánh vừa mắng con gái của con trai út.

Hơn nữa đứa trẻ còn đang phát sốt.

Mạc Vân Tình thở dài, than thở: “Có một người mẹ như thế thật tội nghiệp.”

Theo như trí nhớ của cô, đến lúc con trai út về lại chuẩn bị náo loạn.

Mạc Vân Tình lắc đầu, xoay người.

Nhà nào cũng có chỗ khó riêng.

Trời dần tối, đến lúc tối hẳn cũng là lúc mọi người tan làm.

Lúc Mạc Vân Tình buồn ngủ, nhà bên cạnh lại truyền đến tiếng cãi nhau.

Trong nháy mắt, cô tỉnh hẳn.

Cô không nghe được rõ, không lâu sau thì truyền đến tiếng khóc tru tréo của bà cụ.

Còn có tiếng chỉ trích của một người đàn ông.

Mạc Vân Tình nghe thấy tiếng, thoáng cái đã tìm được người đó là ai trong ký ức.

Giọng của người con trai mà bà cụ nhà bên thương yêu nhất.

Mạc Vân Tình nghe thấy giọng nói này, suy nghĩ đầu tiên là dối trá.

Không hiểu sao trong đầu cô không thích giọng người này.

Sau đó là một loạt tiếng đổ vỡ, rất nhanh sau đó truyền đến tiếng phẫn nộ của người con út: “Đêm nay hoặc là ra ở riêng, hoặc là con sẽ đập luôn cái nhà này.”

Giọng bà cụ run rẩy: “Thằng năm, con muốn để vợ con với con gái con ép chết mẹ sao?”

Mạc Vân Tình lấy ghế, ngồi ở cửa nghe ngóng.

Lời chất vấn kèm phẫn nộ của người con út lại truyền đến: “Không phải vợ con con ép mẹ, mà là mẹ muốn gϊếŧ chúng con thì có, tiểu Lục đã làm gì sai? Mẹ nói con nghe xem, con bé bị sốt, vợ con để cho con bé nghỉ ngơi ở nhà thì sai ở đâu? Còn mẹ thì sao, mẹ cầm dây gai đánh tiểu Lục thành thế nào? Từ trên xuống dưới bị mẹ đánh có còn chỗ nào lành lặn không?”