Chương 48: Hóng Dưa Lớn

Hai người Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương nghe xong trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Hai người đồng thanh: “Vâng.”



Trong thôn.

Một thiếu niên kiên cường nói: “Mẹ, con thực sự thích cô ấy.”

Mặt người phụ nữ đau khổ, đấm ngực, tức giận chỉ vào mặt con trai: “Nghiệp chướng, sao mẹ lại sinh ra cái loại không hiểu chuyện như mày được chứ?”

Người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh cũng không đồng ý, nhìn cậu: “Em ba, em định khiến mẹ tức chết sao?”

Trên mặt thiếu niên lộ ra tia bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

“Con chỉ muốn cưới cô ấy, hơn nữa con cũng lớn rồi, cưới vợ, sao khiến mẹ tức chết được?”

Mạc Vân Tình cầm rổ đang định đi đến nhà trưởng thôn thì đúng lúc gặp được cảnh này.

Cô vừa hóng tai nghe, vừa đi về phía bên đó.

“Nghe một lúc cũng không hiểu bọn họ đang tranh cãi cái gì?”

“Tôi biết, tôi biết.”

Ánh mắt Mạc Vân Tình di chuyển về phía người phụ nữ hơi lùn, gầy, mắt hiện lên sự tò mò.

Mấy người phụ nữ khác cũng vậy.

Dưới ánh mắt của mọi người, người phụ nữ đó nhỏ giọng kể lại: “Lúc nãy, đứa thứ ba nhà Trung Vũ nói chuyện muốn cưới vợ, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?”

“Đúng là chuyện tốt, thế thì cãi nhau cái gì?”

“Đứa thứ ba nhà Trung Vũ cũng mười bảy, mười tám tuổi rồi, đúng là nên cưới vợ.

“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

“Nhà Trung Vũ thấy thằng bé nói muốn cưới vợ, hỏi nó muốn cưới con gái nhà ai, kết quả các bà đoán xem đứa bé đó nói gì?”

“Nói gì? Cô gái kia không tốt à?”

“Hay người nhà cô gái kia muốn quá nhiều?”

“Chẳng lẽ do hai đứa con dâu nhà Trung Vũ không thích?”

Người phụ nữ lùn xua tay: “Không phải, không phải.”

“Vậy là gì?”

“Là sao?”



“Bà nhanh nói đi, vội muốn chết.”

Mạc Vân Tình nghe xong cũng nôn nóng, nhưng cô lại không tiện mở lời.

“Thằng bé nói là một quả phụ trẻ trong đội sản xuất bên cạnh.”

“Cái gì?”

“Quả phụ?”

“Đầu thằng bé này bị lừa đá à?”

Mạc Vân Tình mở to hai mắt, tâm trạng dao động.

Không phải cô kỳ thị quả phụ, nhưng mà thời đại này, làm gì có ai chấp nhận cho con mình đi cưới một quả phụ.

Nhà Trung Vũ thương nhất là đứa thứ ba, nghe như vậy ai mà chả tức giận.

“Chẳng trách dạo này con không có việc gì làm lại chạy sang đội bên cạnh, thì ra là bị hồ ly tinh câu mất hồn, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không đồng ý, con muốn cưới cô ta, không có cửa đâu, trừ phi mẹ chết.”

Vẻ mặt Mạc Lập Phương tái nhợt, đau khổ nhìn mẹ, giọng run lên, muốn cố gắng năn nỉ: “Mẹ, Tuệ Tú là một cô gái tốt …”

Hà Thúy Cầm đỏ mắt, giận dữ hét lên: “Im miệng.”

Vương Khả Tuệ là con dâu thứ hai của Hà Thúy Cầm, an ủi mẹ chồng: “Mẹ, mẹ đừng tức giận làm tổn thương thân thể.”

Sau khi nói xong lại quay sang nói với Mạc Lập Phương: “Em ba, em đừng nói nữa.”

Mạc Trung Vũ và hai đứa con trai đẩy xe về nhà, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Mạc Trung Vũ thấy sắc mặt của vợ không đúng, nhìn con trai đang đứng một bên: “Thằng ba, mẹ con sao thế?”

Mạc Lập Phương không nói lời nào, cúi đầu.

Mạc Trung Vũ sầm mặt, nhìn về phía Vương Khả Tuệ: “Vợ thằng hai, con nói đi.”

Vương Khả Tuệ do dự nhìn Mạc Lập Phương.

Cô còn chưa kịp nói, Hà Thúy Cầm nhìn chồng, chỉ vào Mạc Lập Phương, giọng nói khàn khàn: “Ông xem chuyện tốt của con ông đi.”

Mạc Lập Hàng và Mạc Lập Mục đi tới đỡ Hà Thúy Cầm, quan tâm hỏi: “Mẹ, đừng khóc, xảy ra chuyện gì?”

Hà Thúy Cầm chưa kịp mở miệng, người đứng xem bên ngoài đã nói: “Trung Vũ à, thằng ba nhà cậu vừa ý quả phụ trẻ ở đội sản xuất bên cạnh, khiến Thúy Cầm tức giận.”

Mặt Mạc Trung Vũ tối sầm, cắn răng nhìn con út: “Thật sao?”

Hai anh em Mạc Lập Hàng và Mạc Lập Mục kinh ngạc không nói nên lời, mắt nhìn chằm chằm Mạc Lập Phương.

Sau một lúc mới mở miệng: “Thằng ba, sao có thể …”

Mạc Lập Phương đối mặt với người cha đang tức đến tím mặt và ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hai anh trai, kiên trì nói: “Cha, anh cả, anh hai, Tuệ Tú là cô gái tốt, con thích cô ấy, muốn kết hôn với cô ấy.”

Vừa nói xong, Mạc Trung Vũ quay người đạp cho cậu một cái.



Mạc Lập Phương không kịp chuẩn bị, bị đá lăn trên đất.

Khuôn mặt trắng bệch.

Hà Thúy Cầm thấy con trai nhỏ bị đá, môi mấp máy muốn nói, nhưng nghĩ lại chuyện cậu muốn cưới quả phủ, không nói nữa.

Bà chỉ nói nhỏ với Vương Khả Tuệ: “Vợ thằng hai, dìu mẹ về phòng.”

Vương Khả Tuệ gật đầu, đỡ mẹ chồng từ tay chồng và anh cả đi vào phòng.

Mạc Vân Tình nhìn Mạc Trung Vũ, bộ dạng này chắc Mạc Lập Phương không khỏi một trận no đòn.

Cô định đi đến nhà trưởng thôn, nhờ vợ ông ấy dạy may giày, bây giờ xem ra không đi được nữa.

Những người khác thấy Mạc Trung Vũ như vậy, vội vã khuyên: “Trung Vũ, từ từ nói chuyện với thằng ba, đừng ra tay.”

“Đúng đó, thằng ba cũng không còn nhỏ nữa, từ từ nói chuyện, bình thường nó cũng rất ngoan ngoãn.”

“Trung Vũ, tốt nhất đừng đánh thằng bé.”

Mỗi người đứng xem đều khuyên một câu.

Mạc Trung Vũ không để ý đến họ, nhìn thẳng vào Mạc Lập Phương.

Giọng Mạc Lập Phương khàn khàn: “Cha.”

Mạc Trung Vũ thất vọng nhìn cậu ta: “Mày còn biết tao là cha mày à?”

Mạc Lập Phương nhìn Mạc Trung Vũ, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu: “Cha, con thực sự thích Tuệ Tú, cô ấy là một cô gái tốt.”

Mạc Trung Vũ thấy con trai cố chấp, trong lòng thất vọng không nói nên lời, cậu không còn là trẻ con nữa, không biết rằng nếu cưới một quả phụ sẽ khiến cả nhà họ không ngóc đầu nổi trong cái thôn này sao? Nửa đời sau cũng sẽ sống trong sự chỉ trỏ của người đời.

Cậu ta biết, nhưng cậu ta không quan tâm đến hậu quả.

“Có tốt hay không tao không cần biết, tao sẽ không đồng ý cho nó vào cửa, nếu như mày nhất quyết cưới nó, từ sau mày không còn là con trai của Mạc Trung Vũ này nữa.”

Mắt Mạc Lập Phương ửng đỏ, không dám tin, nhìn cha: “Cha…”

Sau khi Mạc Trung Vũ nói xong, không nhìn cậu ta mà nhìn về mọi người đứng xung quanh: “Không còn chuyện gì nữa, mọi người giải tán đi.”

Mạc Vân Tình đứng phía sau, không ai để ý đến cô, vì mọi người còn đang mải hóng chuyện.

Nghe thấy câu của Mạc Trung Vũ, Mạc Vân Tình cầm rổ quay về.

Hóng chuyện làm trễ nải thời gian, sắp đến hai giờ, mọi người chuẩn bị quay lại làm việc rồi, giờ mà đi chỉ sợ họ đang nghỉ ngơi.

Quay về, tự tìm hiểu dần dần vậy.

Trong trí nhớ, “Mạc Vân Tình” có biết, nhưng cũng không tốt lắm, cô muốn đi qua học hỏi vợ trưởng thôn bởi vì tay nghề của bà ý rất nổi tiếng.

Về đến nhà, cô nhớ ra lúc mua máy may ở chợ bán sỉ, ông chủ đã tặng cô một quyển sách gọi là “Cắt may quần áo”.