Chương 50: Tin Đồn

Mạc Lập Phương lắc đầu, giải thích: “Không phải, ý mẹ anh là để anh thu dọn đồ đạc vào nhà, em mang thai, không thể để em làm.”

Ngô Tuệ Tú ngẩng đầu nhìn cậu ta, đôi mắt mang theo dè dặt: “Thật sao?”

Mạc Lập Phương cười: “Ừ, mẹ anh là một người ngoài lạnh trong nóng, em dẫn Trân Trân vào nhà đi.”

Không biết Ngô Tuệ Tú có tin hay không, gật đầu, dắt Trân Trân ba tuổi vào phòng.

Căn phòng không lớn, nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ, trong phòng còn có một cái rương mới.

Đồ đạc trên xe ba gác nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Đồ có thể mang đến đều để trên xe.

Trong phòng.

Hà Thúy Cầm đóng cửa chính nhưng vẫn mở cửa sổ.

Hơn nữa bà cũng nghe được đoạn hội thoại vừa rồi của hai người.

Bà nhìn con trai dọn đồ.

Trong lòng tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Cưới loại người như vậy, không biết là phúc hay là họa.”

Vương Khả Tuệ thả quần áo đang khâu trên tay xuống, an ủi: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, không chừng cô ấy thực sự muốn cùng chú ba sống yên ổn qua ngày.”

Hà Thúy Cầm không nói gì, đặt tay lên ngực, trong lòng cảm thấy không thoải mái, không nói nên lời.

“Được như vậy thì tốt, nhưng mà cứ nhìn thấy là mẹ lại khó chịu.”

Vương Khả Tuệ bất đắc dĩ, thở dài, chuyện này đã trở thành một cái gai trong lòng mẹ chồng, cô làm con dâu, làm chị dâu, không thể nói quá nhiều, chỉ có thể an ủi.

“Có thể là trong lòng mẹ vẫn chưa tiếp nhận được cho nên mới khó chịu, trước tiên chúng ta cứ xem đã, không chừng lại là chuyện tốt.”

Hà Thúy Cầm thở dài: “Chỉ có thể như vậy.”

***

Sắp tới mười một giờ.

Là lúc mọi người tan làm.

Trên đường về nhà, hệ thống nói cho cô biết, Ngô Tuệ Tú đã dẫn theo con gái đến ở nhà Trung Vũ rồi.

Mạc Vân Tình: “...”

“Hệ thống, tôi không ngờ cậu cũng có lúc nhiều chuyện như vậy.”

Hệ thống: [...] Chẳng phải nó thỏa mãn tính hiếu kỳ của ký chủ sao? Sao giờ lại thành nó nhiều chuyện?

Mắt Mạc Vân Tình lóe lên ý cười, đi về nhà như thường ngày.



Đến lúc ăn cơm xong.

Đại đội trưởng đi tới.

Đại đội trưởng hỏi: “Cụ tổ, cụ đã ăn cơm chưa ạ?”

Mạc Vân Tình không nghĩ ra Đại đội trưởng tìm đến cô làm gì: “Tôi vừa ăn xong, ông ăn chưa?”

Đại đội trưởng: “Cháu ăn rồi ạ.”

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của đại đội trưởng, Mạc Vân Tình hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đại đội trưởng quan sát sắc mặt của Mạc Vân Tình: “Cụ tổ, cháu hỏi cụ một chút, cụ đừng tức giận.”

Mạc Vân Tình nghi ngờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đáng giá khiến Đại đội trưởng để ý cẩn thận như vậy.

“Ừm, hỏi đi.”

Đại đội trưởng hít thở sâu mấy cái, kiên nhẫn hỏi: “Có phải cụ và trí thực Hạ - Hạ Lăng Hủ đang tìm hiểu nhau không?”

Mạc Vân Tình bất ngờ, nhanh chóng hỏi lại: “Có ai nói gì với ông à?”

Đại đội trưởng uyển chuyển: “Dạ, có nghe được một ít, cho nên cháu đến đây hỏi cụ trước.”

Mạc Vân Tình bật cười một tiếng: “Chắc là nhà bên cạnh.”

Đại đội trưởng im lặng.

Mạc Vân Tình nhìn ông ấy như vậy có gì mà không hiểu.

Chẳng phải chỉ là hai ngày trước cô và Hạ Lăng Hủ nói với nhau mấy câu, hắn giúp đỡ cô một chút, trùng hợp bị bà Diệp nhìn thấy sao.

“Chuyện này có mấy người nữa biết đúng chứ?”

Đại đội trưởng ngơ ngác, gật đầu: “Vâng.”

Mạc Vân Tình nhìn qua đại đội trưởng, giọng lạnh nhạt: “Tôi gần mười tám rồi, tôi nói chuyện yêu đương thì sao, đằng này lại không có chuyện gì, tôi không biết là người ta giúp tôi mấy chuyện nhỏ, tôi nói với người ta vài câu vậy là có thể bị báo cáo rồi.”

Đại đội trưởng nghe câu này của Mạc Vân Tình, sao có thể không hiểu được, chắc là lần trước cô nói chuyện Mạc Trung Bình tách ra ở riêng, bị ghi hận, nên mới có chuyện này.

“Thì ra là vậy, cụ tổ đừng giận, chuyện này cháu đã rõ, còn lại cứ giao cho cháu, xin cụ bớt giận.”

Mặt Mạc Vân Tình vẫn rất bình tĩnh, nói ra một câu khiến người khác biết cô đang khó chịu.

“Hỏi Mạc Viễn Thôn giúp tôi xem ông ta có quản được vợ không? Nếu không, tôi không ngại làm hộ đâu.”

Đại đội trưởng không dám nói gì khác, liên tục đồng ý, an ủi Mạc Vân Tình: “Dạ, vâng, vâng, cháu sẽ lập tức đi nói, cụ đừng giận. Cẩn thận không hại cơ thể.”

Mạc Vân Tình chỉ vào nhà bên cạnh: “Ở ngay sát vách, đi đi, tôi ngồi chờ ở cửa.”

Đại đội trưởng lau mồ hôi trên trán, không dám đoán mò xem lời vừa rồi của cô có phải tức giận thật hay không.



Ông dò hỏi lại: “Vậy cháu đi sang đó?”

Mạc Vân Tình ừ một tiếng.

Đại đội trưởng đi vài bước quay đầu lại nhìn Mạc Vân Tình, thấy cô không mở miệng, đã hiểu, trực tiếp đi tới nhà Mạc Viễn Thôn.

Lúc này nhà bọn họ mới vừa ăn cơm trưa xong.

Mạc Viễn Thôn thấy đại đội trưởng xuất hiện ở cửa nhà mình, trong lòng lo lắng, có loại dự cảm xấu.

Con lớn nhất của Mạc Viễn Thôn là Mạc Trung Nghiệp mời đại đội trưởng vào nhà: “Đại đội trưởng tới là có chuyện gì sao?”

Đại đội trưởng ngồi xuống nhìn Mạc Viễn Thôn ở bên cạnh: "Chú, giờ cháu qua đây là có chuyện này. "

Mạc Viễn Thôn nghi ngờ, lo lắng: “Có chuyện gì thế? Làm phiến cháu đến đây.”

Mặt đại đội trưởng nghiêm túc, nhìn bà Diệp: “Chuyện của thím.”

Mạc Viễn Thôn nhìn vẻ mặt chột dạ của bạn già.

Lo lắng trong lòng càng lớn hơn.

“Bà ấy lại làm gì?”

Đại đội trưởng nói: “Thím đi đồn bậy thông tin về cụ tổ và trí thức Hạ.”

Mạc Viễn Thôn còn tưởng là chuyện khác, không ngờ vẫn có liên quan đến Mạc Vân Tình.

“Cái gì?”

Đại đội trưởng nói hết các tin đồn nghe được.

Không chỉ sắc mặt của Mạc Viễn Thôn thay đổi, ngay cả hai con trai và hai con dâu cũng thay đổi theo.

Mạc Trung Vĩ là con thứ hai của bà Diệp, cũng là đứa con bà ta thương yêu nhất.

“Đại đội trưởng, lời này của anh có thật không?”

Mặt đại đội trưởng cũng không tốt lắm, giọng nói nặng hơn: “Cậu đi hỏi mấy bác gái hay nói chuyện cùng mẹ cậu là biết có thật hay không.”

Mạc Trung Nghiệp không ngờ mẹ già nhà mình lớn gan đến vậy, bình thường không có đầu óc thì thôi đi, lần này gây ra họa lớn rồi, trong thôn ai mà không biết đại đội trưởng và trưởng thôn bảo vệ Mạc Vân Tình như thế nào.

“Mẹ, mẹ đúng là hồ đồ, sao mẹ có thể bịa đặt thông tin về cụ tổ như thế, đó là đại nghịch bất đạo đó.”

Bà Diệp đến chết cũng không biết hối cải: “Mẹ cũng có nói sai đâu.”

Đại đội trưởng thấy bà không biết sửa sai, còn cho rằng bản thân đúng, mặt đen đi. Giọng nói bực tức.

“Lời này mà thím cũng nói được à, trí thức Hạ người ta giúp cụ tổ mấy việc nhỏ, cụ tổ nói cảm ơn trí thức Hạ là chuyện rất bình thường, sao thím có thể đi đồn lung tung thế được?”

Bà Diệp tức giận: “Tôi không nói linh tinh, tôi tận mắt trông thấy.”

Đại đội trưởng khó chịu với bà cụ Diệp, thái độ không tốt nữa: “Được, thím không nói bậy, thím có chứng cứ không?”