Chương 11.2

Lâm Lăng tìm thấy không ít quả thông trong đống củi, bên trong cơ bản đều có hạt thông vì thế cô nhặt được một vốc hạt thông thật to.

Lúc này trời đã sắp tối đen, trải qua buối tối kia Lâm Lăng cũng không muốn di chuyển trong trời tối nữa. Cô thu dọn đồ đạc và lập tức đi về nhà: "Trời tối rồi, chúng ta về nhà đã."

Tiểu Lục quấn lên nói: Phía dưới còn rất nhiều quả thông mà.

"Không vội, ngày mai lại tới" Lâm Lăng mang Tiểu Lục về nhà trước. Lúc về tới nhà cô nhân lúc trời còn chưa tối hẳn mà vãi đống hạt giống mới mang về lên phần đất trồng rau mới tưới nước chiều nay. Đất vẫn còn ẩm, quả thực thích hợp gieo giống.

Sau khi Lâm Lăng vùi hạt giống vào đất cô thúc giục dị năng thế là hạt giống nhanh chóng nảy mầm mọc ra cây giống, "Trước tiên tụi mày ở đây một thời gian, chờ hai ngày nữa tao sẽ di dời tụi mày qua chỗ khác."

Chờ cô về tới nhà Tiểu Lục lập tức tranh công: Tôi giúp cô tìm hạt giống.

Lâm Lăng cười cười nhìn nó: "Mày muốn nói cái gì?"

Tiểu Lục cũng không che giấu chuyện mình là thực vật có thể ăn thịt nữa mà nói luôn: Thịt.

Lâm Lăng tà tà liếc Tiểu Lục một cái, "Mày còn dám nói tới thịt với tạo à?"

Tiểu Lục run run lá cây: Tôi giúp cô mang về nhiều hạt giống thế cơ mà.

"Thế thì sao?" Lâm Lăng cong ngón tay gõ gõ cái bàn, "Vì sao mày phải dọn củi hả? Mày còn nhớ không?"

Hai cái lá trên đỉnh đầu Tiểu Lục gục xuống: Tôi dọn củi về đã là lấy công chuộc tội rồi, chuyện hạt giống cây thông là chuyện khác chứ?

"Đúng là chuyện khác nhưng tao mới là người phát hiện ra hạt thông." Lâm Lăng khẽ hừ một tiếng: "Tiểu Lục, làm thực vật thì phải có bộ dáng của thực vật, không thể quá tham được nếu không sẽ bị người ta ghét, có hiểu không?"

Tiếu Lục run run lá cây, không vui cuốn lấy ngón tay Lâm Lăng ý là nếu cô mà không đồng ý là nó sẽ không bỏ qua cho cô.

Lâm Lăng rút ngón tay ra và nói: "Chuyện hạt thông thì thôi đi nhưng nếu mày có thể tìm thấy hạt giống các loại cây khác thì tao sẽ phân cho mày một ít thịt."

Tiểu Lục nghiêng nghiêng đầu: Thật hả?

Lâm Lăng ừ một tiếng: "Tao nói lời giữ lời."

Tiểu Lục lắc lắc lá cây nghĩ xem phải tới đâu mới có thể tìm được hạt giống cây.

Vốn Lâm Lăng chỉ lấy đại một lý do để tống cổ Tiểu Lục nhưng không ngờ nó lại để bụng chuyện này. Sáng sớm hôm sau Lâm Lăng tỉnh lại nó đã biến mất. Có điều cô cũng không lo lắng về nó, Tiểu Lục nhỏ như thế, trên người lại không có mùi thịt nên căn bản không cần lo nó bị thú biến dị ăn thịt.

Sau khi thức dậy cô lại tới chỗ hôm qua nhặt hạt thông và lật hết cái hốc một lần. Cô nhặt thêm được không ít hạt thông, cũng nhân tiện cõng củi lứa về nhà dự phòng.

Vội một buổi sáng cuối cùng cô cũng cõng được toàn bộ củi lửa về nhà. Lâm Lăng sửa sang lại mái đầu dính đầy cỏ dại rồi lại khiêng cái cuốc ra cửa. Lúc đi ngang qua khu đất trồng rau cô thấy đống mầm của cây thông mình trồng tối hôm qua đã lên xanh mượt. Tán cây giống như những cái kim tự tháp nhỏ, cao chừng 20 cm, hoàn toàn đủ điều kiện di dời tới trồng ở sườn núi.

"Chờ đào xong hố tao sẽ chuyển tụi mày tới sườn núi." Lâm Lăng khiêng cái cuốc đi tới sườn núi ở xa, với số lượng cây không nhiều nên mỗi hổ cô đào cách nhau chừng 4,5 mét.

Mất ba ngày cô mới đào xong hổ trồng cây ở các sườn núi xung quanh, kế tiếp chính là di dời đống cây mầm. Lúc đào cây giống cô bứng cả đất xung quanh và di dời tới sườn núi.

Mấy ngày nay đám cây này vất vả lầm mới làm quen với hoàn cảnh xung quanh lại đột nhiên đổi chỗ mới hắn tụi nó sẽ không dễ sống. Hơn nữa cô dùng dị năng thúc giục hạt thông nảy mầm tương đương đốt cháy giai đoạn, vì vậy tốt nhất là chờ tụi nó chậm rãi tự lớn lên, trừ khi chết cô mới giúp một tay.

Lâm Lăng đào một đống cây mầm lên, tồng cộng có 1500 cây mầm. Mỗi sườn núi cô sẽ trồng 100 cây vậy là đủ trồng hết mười mấy sườn núi xung quanh.

Sau khi trồng xong đống cây mầm này Lâm Lăng lại bắt đầu xách nước tưới cây. Mỗi cây mầm được một gáo nước, một gánh nước có thể tưới 20 cây. Cô phải qua lại chừng 40 lần mới tưới xong đồng cây này.

Tưới xong cây giống Lâm Lăng đã mệt cực kỳ, nhưng nhìn từ trên cao xuống thấy có chút màu xanh thế là đáy lòng cô vẫn dâng lên cảm giác thành tựu. Tuy tạm thời chỉ có thể trồng khắp mười mấy sườn núi chung quanh nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày cô giúp mười dặm quanh đây phủ toàn màu xanh!

"Lớn nhanh lên, sớnm cho tao củi đốt." Lâm Lăng đặt kỳ vọng cực cao với đám cây giống này, hy vọng tụi nó giúp cải thiện hoàn cảnh và cung cấp củi lửa.

Lâm Lăng nhìn sườn núi chọc lốc ở nơi xa: "Tiểu Lục, cố tìm thêm hạt giống nhé, mày nhìn đồng sườn núi ở nơi xa kia còn chưa có cây mà trồng kìa."

Mấy ngày nay Tiểu Lục vẫn luôn chạy ra bên ngoài tìm kiếm nhưng không phát hiện thêm củi lửa và hạt giống. Mà như thế nghĩa là không có thịt vì vậy nó uể oải ghé vào vai Lâm Lăng than thở: Đằng sinh sao mà gian nan quá!