Chương 13.2

Gã cao hơn nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên ngực mình thì nở nụ cười đáng khinh: "Vừa rồi mày ngoan ngoãn theo bọn tao về thì tốt rồi, hiện tại mày nháo khó coi như thế thì không dễ nữa đầu"

"Không sao, tao còn có thể nháo khó coi hơn cơ" Lâm Lăng thúc giục dị năng sau đó khống chế Tiểu Lục hung hăng đâm xuyên qua ngực tên đó, chọc thủng trái tim hắn và kết thúc, "Vui không?"

Tên kia nhìn dây leo đang đâm xuyên qua ngực mình bằng ánh mắt không thể tin được: "Mày..Mày.."

Lâm Lăng kéo chặt dây leo sau đó cong môi nói: “Đừng coi thường phụ nữ biết chưa?"

Tên lùn hơn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy tên cao đứng yên không động đậy thì tiến lên vỗ vai hắn và thúc giục: "Đại ca, chúng ta nhanh mang nó về thôi, tranh thủ thời gian."

Lâm Lăng nhìn lướt qua bả vai tên cao hơn để nhìn tên kia sau đó cười cười. Cô khống chế Tiểu Lục dùng sức đâm xuyên qua tên cao hơn trực tiếp đâm qua bả vai tên còn lại.

Tên kia nhìn dây leo đâm xuyên qua vai mình thì ngẩn người, "Mày có dị năng hệ mộc ư?"

Lâm Lăng cười cười: "Đúng vậy."

"Sao có thể?" Tên lùn dùng sức rút dây leo ra, trong lúc ấy bả vai hản đổ máu xối xả: "Mày chỉ có dị năng hệ mộc...."

Lâm Lăng chúi műi chân xuông đất sau đó rút Tiểu Lục ra khỏi xác tên cao rồi lau lau vết máu trên tay: "Dị năng hệ mộc thì phải sợ tụi mày à?"

"Sao có thể?" Trong cảm nhận của tên lùn thì dị năng hệ mộc chỉ dùng để trồng rau, giúp cây khô sống lại, không hề có lực sát thương. Hơn nữa hắn và đại ca đều có dị năng, sao có thể bị một kẻ mang dị năng hệ mộc nhẹ nhàng giải quyết chứ.

"Sao không được? Dù sao dị năng hệ mộc cũng thuộc một trong năm hệ đứng đầu cơ mà." Lâm Lăng cong môi nói: "Hai tụi mày còn chẳng bén mảng được tới năm hệ đứng đầu ấy."

"Con mẹ nó, mày mới là phế vật ẩy!" Tên lùn nhìn đại ca mình ngã xuống thì tức giận dồn sức đấm về phía Lâm Lăng. Hắn không muốn chết trong tay một đứa con gái. Lâm Lăng lùi về phía sau thế là một củ đấm của tên kia rơi xuống đất tạo thành một cái hố to. Hắn rống lên, "Có bản linh thì mày đừng trốn!"

"Tao có ngu đâu mà không né?" Lâm Lăng trực tiếp vung Tiểu Lục lên cuốn lấy tên lùn ném lên một mặt tường bên cạnh.

Hắn bay qua đập người lên mấy chiếc xe bị vứt ở đó tạo thành một vết lõm lớn: "A..."

Lâm Lăng không buông tha cho hắn mà trực tiếp đuối theo khiến tên kia sợ tới mức vừa hộc máu vừa chạy về phía đống lửa.

Chờ Lâm Lăng đuổi tới tên lùn đã túm lấy một đứa nhỏ bị trói chặt rồi giơ ra trước mặt nói: "Mày thả tao đi thì tao đưa đồ ăn cho mày."

Lâm Lăng nhìn thoáng qua đứa nhỏ bị trói lại coi như đồ ăn, cái thứ này không có trong thực đơn của cô.

"Thế nào? Mày đồng ý thì chúng ta coi như xong nợ" Tên lùn nghĩ mất thằng nhóc này hắn có thể ăn thịt tên đại ca kia, ngoài việc thịt nhão chút thì cũng không có vấn đề gì.

Lâm Lăng không gật đầu cũng không cự tuyệt, chỉ nói: "Bỏ nó xuống"

"Được, vậy chúng ta coi như đã thống nhất." Tên lùn thả đứa nhỏ xuống sau đó xoay người định chạy.

Nhưng Lâm Lăng lập tức điều khiển Tiểu Lục trói tên lùn kia lại trước khi hẫn kịp chạy xa.

Tên lùn kia chửi um lên: "Con mẹ nó, mày nói chuyện không giữ lời gì hết! Mau thả tao ra!"

"Tao đồng ý với mày lúc nào?" Lâm Lăng lạnh nhạt nhìn tên kia chật vật giãy giụa thì thuận tiện đâm thủng tứ chi của hắn khiến máu tươi lại chảy ròng ròng.

"A... Tay của tao....chân của tao..." Tên lùn sợ tới mức tè ra quân, "Đừng gϊếŧ tao....Cầu xin mày đừng gϊếŧ tao....."

Lâm Lăng lạnh giọng hỏi: "Có bao nhiêu người từng cầu chúng mày như vậy rồi?"

Tên lùn chắng nhớ rõ: "Cầu xin mày thả tao ra, tao không dám nữa, sau này tao sẽ làm người tử tế..."

"Tao tha cho mày nhưng mày có tha cho người khác không?" Trong cái thời này thì ai mạnh kẻ ấy có lý, nếu hôm nay người mạnh không phải cô vậy lúc này người xin tha chính là cô, chắng lẽ hai kẻ này sẽ chịu bỏ qua sao?

Lâm Lăng chán ghét nhìn tên lùn một cái sau đó khống chế Tiểu Lục tiếp tục chọc cho hắn vài lỗ mới thu Tiều Lục lúc này đã uống no máu về và lau vết máu trên tay mình.

Chờ lau khô tay cô hờ hững nhìn tên lùn đang nỗ lực bò đi chỗ khác sau đó đi tới bên cạnh đứa nhỏ đang bị trói. Lúc ngoi xổm xuống cô nhìn thấy đề phòng và sợ hãi trong mắt đứa nhỏ.

"Không sao." Lâm Lăng thấy đứa nhỏ sợ run bần bật thì muốn xoa đầu đứa nhỏ nhưng còn chưa tới gần nó đã né tránh. Cô cũng không để ý lẫm mà thu tay lại và giúp

thằng bé cởi trói: "Đêm nay nhóc tìm một chỗ mà chờ, đợi hừng đông thì đi tìm người quen đi."

Lâm Lăng dặn một tiếng sau đó đi về phía xe đầy của mình, cái l*иg hấp đã bị đấm hỏng, cô phải đổi hai cái khác thôi.

Chờ Lâm Lăng đầy xe về phía trước lại nghe được tiếng động nhỏ vang lên phía sau. Cô quay đầu lại nhìn chỉ thấy một cái bóng nhỏ gầy cầm một thứ gì đó nhòn nhọn đi về phía cái kẻ đang nằm trên mặt đất.