Chương 4.2

Lâm Lăng thay mấy xô nước mới rửa sạch toàn bộ đồ dơ bẩn trên răng Đại Hắc. Lúc này cả hàm răng của nó trắng tinh, lộ sắc nhọn: "Cuối cùng cũng sạch sẽ."

Đại Hắc nhếch miệng cười ngây ngô nhưng mà nhìn toàn răng........ Sợ chết đi được.

"Đừng cười, xấu chết." Lâm Lăng đập cho nó một cái: "Mày còn dám cười tao đập gãy răng mày."

Đại Hắc khóc không ra nước mắt: Oa oa oa, muốn tôi phun nước còn ghét bỏ tôi? Cuộc đời này sao mà gian nan!

Lâm Lăng thu dọn thêm một chút mới đưa Đại Hắc tới hồ nước cách đó không xa. Hồ này đã sớm khô cạn, không có một ngọn cỏ nào, với năng lực của Đại Hắc mà muốn đổ đầy hồ này thì có khi phải mất một tháng.

Để tránh cho nó chết khát trước lúc ấy, cô còn tốt bụng tìm cho nó một cái thùng kiểu cũ tiện cho nó được ở trong nước trong một thời gian.

Cái thùng này vốn đựng lương thực, hôm nay cô ra ngoài tìm kiếm đồ đã phát hiện ra và thấy còn dùng được nên mang về nhà, may quá vừa lúc dùng tới.

Lâm Lăng hất hất cằm ra lệnh: "Tự mày chui vào đi."

Đại Hắc dùng sức vặn vẹo thân thể khổng lồ của mình sau đó bật người bắn vào cái thùng và bắt đầu vừa tủi thân vừa phun nước.

"Mày phun nước đi nhá." Lâm Lăng xoay người về nhà, vì có rèm che nên chỉ có vài tia sáng lọt vào chiếu cho cả căn nhà.

"Tao đã trở về." Lâm Lăng ngồi xuống cái bàn ăn bên cửa sổ và chào hỏi con gấu bông đang ngồi đối diện.

Cô tích góp chút dịu dàng ít ỏi trong lòng cho nó: "Hôm nay tao đi dạo mấy sườn núi quanh đây, không biết gì thiếu nước hay vì chất đất mà cây cỏ cơ bản đều héo úa, đến rễ cây cũng thối hết rồi. Nhưng hôm nay tao dẫn dùng dị năng khôi phục ít cỏ tranh, tiếp theo phải xem thành quả thế nào. Nếu cỏ tranh có thể sống hay chứng tỏ chất đất không có vấn đề gì, tiếp theo chỉ tưới nước là an tâm."

Lâm Lăng nghĩ tới cảnh hoa cỏ cây cối xum xuê trước mạt thế, chẳng cần phí công gieo trồng chăm sóc thì hâm mộ.

Sau này đợi cây cối lớn lên cô nhất định phải che chở chúng thật tốt mới được: "Này gấu nhỏ, có phải mày cũng muốn nhìn thấy cảnh đồi núi xanh biếc không? Chờ thêm một thời gian nữa nhé, đợi bên ngoài có sức sống hơn tao sẽ mang mày ra ngoài ngắm nghía cho đã."

Lâm Lăng lải nhải nói vài câu đã thấy đói bụng thế là cô đi kiểm kê số thức ăn đã không còn thừa bao nhiêu.

Lương khô hiện tại đã hết, cô chỉ còn một túi khoai tây và non nữa túi bột lúa mạch, nếu ăn tiết kiệm có thể được hai tháng.

Nhưng theo tình huống cô nhìn thấy khi ra ngoài hôm nay thì trong thời gian ngắn muốn trồng lúa là không thể.

Lúa mạch sẽ không sống nổi, chỉ có thể trồng chút khoai tây vì thứ ấy chịu hạn tốt.

Lâm Lăng nhìn đống khoai tây vốn là đồ ăn của mình thì thầm thở dài, tiếp theo chỉ có thể tiết kiệm ăn uống.

Mà trồng khoai tây thế nào đây?

Lâm Lăng nghĩ tới di động quốc gia phát cho hẳn sẽ có hướng dẫn thế là cô móc ra.

Lúc trước vì tiết kiệm pin nên cô chưa từng mở cái này ra, đây là lần đầu tiên cô dùng nó. Sau khi khởi động máy cô đăng nhập số ID vào, trên giao diện chỉ có ba cái phần mềm sẵn có.

Cái thứ nhất màu xanh lục là bách khoa toàn thư về nông nghiệp, cái thứ hai là trung tâm tin tức và cái thứ ba là trò chơi xếp hình kinh điển. Cái này chắc là sợ mọi người nhàm chán nên mới được thêm vào.

Lâm Lăng trực tiếp click mở bách khoa toàn thư nông nghiệp, bên trong có ghi chép tỉ mỉ về từng loại cây cũng như điều kiện gieo trồng, thời gian, phương pháp quản lý cũng như cách phòng sau bệnh.

Lâm Lăng trực tiếp tìm tới khoai tây và nhanh chóng thấy tin tức liên quan tới loại cây này.

Cô xem cách gieo trồng, ngoài thông tin gieo giống chuyên gia cũng nghĩ tới tình huống thực tế.

Hạt giống quá ít nên người gieo trồng nên cắt một củ khoai thành từng khối nhỏ và bọc phân cho tiêu độc trước khi gieo trồng.

Ngoài ra chuyên gia còn cổ vũ người có dị năng hệ mộc giúp gieo trồng số lượng lớn.

Lâm Lăng xem xong thì thoát ra ngoài sau đó tùy tay mở trung tâm thông tin. Sau khi đăng nhập cô thấy thông tin liên quan tới mình gồm tên, giới tính, tình huống đất chứ không có thêm cái gì.

Giao diện của trung tâm tin tức chia làm hai, một cái về tin tức một cái khác là thông tin cố vấn.

Lâm Lăng không thèm nhìn kỹ mà trực tiếp đi vào phần báo cáo thông tin. Cô dựa theo yêu cầu báo tình huống và tiến triển trên khu đất của mình.

Ngoài ra cô còn khiếu nại người dọn dẹp nguy cơ tiềm tàng vì họ dùng lửa đốt hết cả ngọn núi, thiêu chết đống cây có khả năng sinh tồn khiến môi trường bị ô nhiễm.

Cô cũng khiếu nại bọn họ không dọn sạch thú biến dị trong đập nước khiến cô xuýt thì bị cắn thương tích.

Sau khi báo cáo cô nhận được thông tin phản hồi: "Chúng tôi đã nhận được báo cáo của bạn, chúng tôi sẽ trả lời sớm nhất có thể."

Tuy di động không có internet nhưng chỉ cần đăng nhập vào là có thể truyền tin tức và nhận được phản hồi.

Lâm Lăng không phải dân chuyên nghiệp nên không biết nguyên nhân và đương nhiên cô cũng lười nghĩ nhiều.

Trước khi thoát ra cô nhìn thoáng qua trò chơi xếp hình kinh điển kia nhưng đương nhiên cô chỉ nhìn một cái thôi.

Hôm qua Lâm Lăng đi vòng quanh thôn lại không hề phát hiện máy phát điện, vì thế tiếp theo cô sẽ hạn chế nghịch di động, chơi trò chơi đương nhiên cà không thể.

Tiếp theo Lâm Lăng lại lấy mấy cân hạt giống quốc gia khác cho để xem, bên trong có ngô, lúa mạch, lúa, các loại đậu, còn có cả 10 loại hạt giống khác lần lượt là cải trắng, củ cải, cà rốt, ớt cay, cà chua, dưa chuột, hành, rau chân vịt, rau hẹ, cây cải dầu.

Lương thực chắc không trồng được rồi, trước trồng ít rau dưa đi!