Chương 11: Cảm giác nhộn nhạo

A Yên vẫn luôn nhớ về cuộc hội thoại của



với Bạch Thư Yến, ngày đó,ở biệt thự của Bạch Thư Yến,

hắn

nói

với



: “ Yên Yên, mặc dù ngươi

đang

không

biết chuyện gì xảy ra nhưng mà ngươi nhất định phải giữ chặt Tạ Minh Triệt trong tay”


“ Đừng để cho nữ nhân nào khác tới gần

hắn

, hiểu

không

?”- Bạch Thư Yến giơ móng vuốt vỗ

nhẹ

cái trán của



- “ lúc trước là do ta

không

có can đảm…

không

có can đảm đến trước mặt nàng, chờ đến khi ta có đủ can đảm rồi, bên cạnh nàng ta

đã



một

người..”


hắn

nói

: “ Kiếp trước Tạ Minh Triệt rất mong nhớ ngươi, Yên Yên,chuyện giữa ngươi và

hắn

so với ta còn khó khăn hơn, tuy rằng ngươi

đã

quên nhưng

không

sao hết, ngươi nghe ta

đi

, giữ

hắn

ở bên người ngươi…”




một

ngày nào đó, ngươi

sẽ

nhớ ra

hắn

, đến lúc đó ngươi

sẽ

minh bạch…

yêu

là gì.”


Ngữ khí của Bạch Thư Yến rất trầm trọng mang theo vài phần chua xót, vài phần áp lực. A Yên ngây thơ mờ mịt ngồi nghe

hắn

nói, dường như minh bạch gì đó, lại giống như

không

hiểu gì hết”


Nhưng A Yên biết,

hắn

đã

từng

yêu

một



gái.


Từ khi



gái

kia mười lăm tuổi đến tận khi nàng ta 79 tuổi

hắn

vẫn chung thủy mong nhớ nàng, thậm chí vì nàng đốt trường minh đăng, vì nàng tìm hồn nàng suốt mấy trăm năm nay.


A Yên

không

hiểu vì sao

hắn

chấp nhất như vậy, cũng

không



“yêu” trong miệng

hắn

là loại cảm xúc như thế nào nhưng thông qua Bạch Thư Yến nàng biết, có lẽ là

một

loại cảm giác vừa đau vừa ngọt

đi.


“ Nếu

hắn

không

thích ta, ta vẫn phải giữ

hắn

sao?” – A Yên

không



Mộng hoàng tuyền

đã

qua, quá khứ trước kia

đã

quên, sau khi chuyển thế làm sao Tạ Minh Triệt nhớ được

sự

tình kiếp trước? Nàng vì cái gì

một

hai phải giữ lấy

hắn, chặt đứt nhân duyên của

hắn

cùng người khác? Như vậy

thật

không

công bằng.


Mà Bạch Thư Yến lại

nói

: “ Yên Yên, ngươi yên tâm

đi

, chấp niệm của

hắn

so với ngươi e là càng sâu hơn”


nói

xong câu đó, Bạch Thư Yến cười gian xảo ghé sát vào nàng: “ Chỉ có điều là, có vài nữ nhân rất xấu,

không

thể chống lại khuôn mặt đẹp của

hắn

, bộ dáng

anh

tuấn của

hắn

mà sán vào! Ngươi cần phải bảo vệ

hắn

thật

tốt, tránh những phiền toái

không

cần thiết nha”


hắn

bày ra bộ dạng người từng trải còn diễn

một

vở cao thâm mạt trắc khiến cho A Yên ngây thơ

không

thấu

sự

đời tin sái cổ.


Vì thế,

hắn

nói

phải giữ nàng liền giữ.


Cho nên khi



thấy



gái

kia sắp dán lên người Tạ Minh Triệt

thì

hành động so với phản ứng đầu óc càng nhau. Tạ Minh Triệt thấy A Yên cùng mình tay trong tay, đầu ngón tay của



chút mượt mà, trắng nõn đáng

yêu

thì

đôi mắt bỗng nhiên dịu dàng

một

chút.

hắn

đưa mắt về phía nhân viên cửa hàng

đang

ôm

một

đống quần áo, đáy mắt lóe lên nhưng

không



nói

gì thêm, chỉ đứng dậy kéo tay A Yên: “Chúng ta

đi

thôi”


Mấy người trong cửa hàng ngây ra như phỗng, Tạ Minh Triệt

đã

lôi kéo A Yên ra khỏi cửa.


đang

lúc định bước ra khỏi cửa

thì

A Yên bỗng nhiên quay đầu lại trừng mắt với Trịnh Lily

đang

lúng túng đứng im tại chỗ.


Nhưng cặp mắt của



tròn tròn to to, trừng lên người ta

một

chút lực sát thương cũng

không

có, ngược lại còn rất đáng

yêu. Vậy mà chính



không

biết, còn tưởng rằng nhìn mình siêu hung dữ


( Đậu Đậu:Đọc đến đoạn này ta phì cười,A Yên đáng

yêu

thật

sự

đó)


Thấy mấy người trong cửa hàng đều ngây ngốc tại đó, A Yên đắc ý quay đầu lại,

đi

theo Tạ Minh Triệt.


Cuối cùng Tạ Minh Triệt đưa



đi

mua

không

ít quần áo ở

một

cửa hàng khác.


Sau khi thanh toán, Tạ Minh Triệt

yêu

cầu cửa hàng mang quần áo đến tận nhà mình. Tạ Minh Triệt mang A Yên rời khỏi trung tâm thương mại, xuống hầm lấy xe cùng nhau về nhà.


Sáng sớm hôm sau,lúc A Yên mơ mơ màng màng

đi

từ trong phòng ra

thì

gặp Tạ Minh Triệt

đi

từ trong bếp ra


“ A Triệt?” –



ngáp

một

cái sau đó lười nhác gọi

một

tiếng


Có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng điệu của



mang theo vài phần lười biếng,

âm

cuối hơi nhấn, nghe vào tai mềm như bông.


Tạ Minh Triệt theo bản năng đưa mắt về phía



lại vừa lúc nhìn thấy cổ váy ngủ của xộc xệch, lộ ra nửa cái bả vai trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo nhìn đáng

yêu

đến kỳ lạ, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa lung tung, vài sợi vương

trên

vai, vài sợi chui vào trong cổ áo, nằm

trên

bộ ngực no đủ của

cô.


Hầu kết khẽ nhúc nhích, Tạ Minh Triệt chật vật rời ánh mắt của mình

đi, tai

hắn

bỗng nhiên nóng lên.


“ Mặc quần áo tử tế vào” –

âm

thanh của

hắn

tự nhiên có chút khàn khàn.


A Yên hậu tri hậu giác nhìn lại mình

một

cái sau đó coi như

không

có việc gì mà đem cổ áo kéo lên.




đi

rửa mặt

đi

sau đó qua đây ăn bữa sáng” – Tạ Minh Triệt đem trứng gà chiên thơm ngon để lên bàn ăn, ngắn gọn

nói.


“ Dạ” – A Yên

đi

đôi dép lê hình con thỏ xinh xắn, lạch bạch chạy tớ toilet. Thời điểm



rửa mặt xong

đi

ra khỏi nhà wc,trên

mặt cùng tóc tai đều dính bọt nước, hai má tròn tròn hồng hồng nổi bật

trên

gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn trong vắt,



đứng ở đó nhìn giống như

một

tôn búp bê sứ.


Tạ Minh Triệt thấy



lại quên lau khô mặt liền vào toilet lấy khăn lông, thay



lau mặt


Động tác của

anh

nhẹ

nhàng, đôi mắt lạnh nhạt trời sinh khi nhìn về phía



mang theo

sự

chuyên tâm, giống như

anh

đang

chữa trị

một

kiện ngọc khí tuyệt đẹp, cẩn thận từng li từng tí

một.


Ngay cả khi A Yên khôi phục thân hình cũng chỉ cao có 1m58 mà Minh Triệt cao tận 1m87, cho nên bây giờ

anh

phải cúi thấp xuonsg để lau mặt cho

cô.


anh

cúi sát vào người A Yên,



ngẩng lên nhìn gương mặt trắng như ngọc lộ vẻ bận rộn, dường như tim đập nhanh hơn

một

chút.


Mấy trăm năm qua, A Yên đầu tiên là ở Tây Sơn, sau lại ở Tạ Gia, cũng được coi là gặp qua khá nhiều người nhưng trước giờ chưa gặp được ai có thể so được với Tạ Minh Triệt.anh

có thể coi như là: Hà tư nguyệt vận, lang diễm độc tuyệt *


(* Câu này nếu dịch ra

sẽ

không

hay nên mình để nguyên)


A Yên phải vắt hết cả óc, vơ vét trong trí trớ của mình mới nhớ ra được

một

câu này. Mặc dù

một

thân khí thế lạnh lùng lại trầm mặc chính là bộ dáng người lạ chớ gần nhưng chung quy cũng

không

ảnh hưởng gì đến nhan sắc của

anh.




anh

thật

đẹp trai” - A Yên bỗng mở miệng khen

một

câu


Lời khen của



chính là xuất phát từ trong tâm đồng thời đôi mắt to tròn nhìn

anh

không

hề chớp mắt, trong đáy mắt lập lòe tinh quang, cực kì giống như mặt hồ bị cắt vụn.


Tạ Minh Triệt hơi rũ lông mi run rẩy, tay cầm khăn có chút cứng đờ, lỗ tai tự nhiên lại nóng lên.

anh

nghiêng đầu, né tránh ánh mắt

đang

nhìn mình chằm chằm, giọng

nói

vẫn lạnh lùng như thường: “ Ra ăn sáng”


“ Vâng” A Yên ngoan ngoãn gật đầu.

thật

ra A Yên

không

thích quy định

một

ngày phải ăn ba bữa cơm của con người,



vốn dĩ

không

cần đồ ăn để bổ sung năng lượng, ăn cơm chỉ vì



thích ăn thôi, mà bữa sáng đối với A Yên

thì

không

có lực hấp dẫn,



cũng

không

phải đặc biệt muốn ăn.. Nhưng khi A Yên nhìn thấy Tạ Minh Triệt ăn cơm

một

mình, bộ dáng lạnh lẽo, an tĩnh đến quá đáng, giống như là ăn để hoàn thành nhiệm vụ,

không

có hứng thú gì hết. A Yên nghĩ đến

anh

ăn cơm

một

mình nhìn quá



đơn vì thế,



hẳn là nên ăn cùng

anh. Cho nên

một

ngày ba bữa cơm của con người,



một

bữa cũng

không

bỏ. Đương nhiên là chỉ ăn đủ lúc Tạ Minh Triết có ở nhà.


Sau khi A Yên ăn xong bữa sáng liền ngồi an vị ở

trên

sô pha nhìn Tạ Minh Triệt thu dọn bát đĩa dọn dẹp phòng bếp, lúc

anh

đi

ra



liền hỏi: “

anh

phải

đi

làm sao?”


“ Ừ”- Tạ Minh Triệt vừa đeo đồng hồ vừa trả lời

cô.


Nhưng lúc

anh

ngẩng đầu lên thấy đầu tóc của A Yên vẫn rối tung

thì

hơi giật mình: “

không

chải đầu sao?”

A Yên buồn bực, bởi vì khôi phục kích thước cơ thể như bình thường nên bỗng nhiên tóc



quá nhiều,



kéo kéo tóc

một

chút, giọng điệu rầu rĩ trả lời

anh

: “ Tóc em dài quá ấy,

thật

là phiền phức”


Tạ Minh Triệt im lặng, rũ mắt suy nghĩ

một

lát sau đó xoay người

đi

vào trong phòng của A Yên. A Yên tò mò nhìn theo bóng dáng của

anh

để xem

anh

đi

làm gì, lại lúc

anh

đi

ra

trên

tay

đã

có thêm

một

chiếc lược.




anh

chải đầu cho em sao” – Cặp mắt của A Yên sáng lên, trong lòng bỗng nhiên hân hoan lạ thường


Tạ Minh Triệt khựng lại,

anh

định để cho



tự mình chải nhưng mà nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh ánh mong chờ kia

thì

lại

nhẹ

nhàng đồng ý: “ Được”.


A Yên ngồi ở

trên

ghế cao, Tạ Minh Triệt đứng phía sau

cô, từng chút từng chút chải mượt mái tóc cho nàng.


“ Em muốn có bím tóc

thật

đẹp”- A Yên phấn khích mà đề nghị.


Động tác trong tay Tạ Minh Triệt hơi khựng lại,anh

trầm mặc cầm điện thoại lên tìm kiếm

một

vài phương pháp bện tóc.

anh

chỉ cần nhìn

một

lần liền bỏ điện thoại xuống.


A Yên cảm nhận được ngón tay thon dài của

anh

ở tóc



xuyên qua,ngẫu nhiên ngón tay lành lạnh của

anh

dừng lại

một

lúc lâu như là tự hỏi bước tiếp theo là gì sau đó lại tiếp tục bện.


Lúc này,bên ngoài cửa sổ

đang

hé mở có từng cơn từng cơn gió

nhẹ

nhàng thổi tới, đem rèm cửa bằng lụa thổi bay,mặt trời vừa lên tỏa ra vầng sáng màu vàng len lỏi vào song cửa sổ, ánh nắng tản mát chiếu vào

trên

bóng người

đang

đứng,tia sáng màu vàng nhạt tan ra biến thành

sự

ấm áp

nhẹ

nhàng.


Tạ Minh Triệt chưa bao giờ bện tóc cho người khác, lúc xong rồi

anh

nhẹ

nhàng mà thở phào

một

hơi.

anh

tự đánh giá

một

chút, cũng may, nhìn

không

quá tệ.A Yên từ sớm

đã

không

nhịn được,



chạy thẳng đến toilet soi gương, nhìn tới nhìn lui sau đó chạy đến trước mặt Tạ Minh Triệt, cười với

anh



nói

: “ A Triệt,

anh

bện tóc cho em

thật

là đẹp mắt”




cười, lại lộ ra hai chiếc răng khểnh nhòn nhọn.


một

giây đó, trong ngực Tạ Minh Triệt như có

một

chiếc lông chim

nhẹ

nhàng cào qua, có chút nhộn nhạo


Khuôn mặt trước giờ luôn luôn lạnh lùng rốt cuộc có thêm

một

tia mềm mỏng,

anh

vươn bàn tay thanh mảnh, nhìn



các khớp xương, sờ sờ đỉnh đầu

cô: “

anh

đi

làm đây, em ở nhà ngoan ngoãn chờ

anh”.


“ Dạ được” – A Yên gật đầu

thật

mạnh.


Sau khi Tạ Minh Triệt ra khỏi cửa, A Yên liền ngồi xuống sô pha ở phòng khách bắt đầu mày mò chiếc điện thoại di động mà hai hôm trước Tạ Minh Triệt mua cho

cô.


Hai ngày này



đã

dần dần hiểu được công dụng mới lạ của đồ vật này.


Hôm qua A Yên cũng

đã

sử dụng linh lực chiết ra

một

con hạc giấy

nói

cho Bạch Thư Yến chuyện này sau đó Bạch Thư Yến cũng đưa hạc giấy trở về rất nhanh,

trên

đó còn kèm theo số điện thoại và số Wechat của

hắn.


A Yên vừa kết bạn với số Wechat của Bạch Thư Yến

thì

chỉ sau 1 giây bên kia

đã

đồng ý. Có lẽ bởi vì



là khí linh nên năng lực học tập của A Yên so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, sau khi biết được cách ghép chữ

trên

di động, mọi thứ đều trở nên dễ dàng.


Chỉ là



đánh chữ còn rất chậm,

không

đợi



gửi tin nhắn cho Bạch Thư Yến

thì

bên kia

đã

gửi trước

một

tin:


Wait: Yên Yên, Tạ Minh Triệt có nhà

không

? Nếu

không



thì

ta liền tranh thủ mò tới”