Chương 18: Chương 18: Chỉ Có Nghĩ Không Tới, Không Có Trồng Không Được

CHƯƠNG 18: CHỈ CÓ NGHĨ KHÔNG TỚI, KHÔNG CÓ TRỒNG KHÔNG ĐƯỢC

Editor: Luna Huang

Lúc Chu Bân gặp chuyện không may, danh dự của Chu gia bị liên lụy cực lớn, danh tiếng của Chu Ngọc Nghiên tức thì bị đạp trên mặt đất.

Chu phụ bởi vì dạy con bất thiện bị tố tấu, hoàng thượng nể mặt mũi của Chu phi chỉ phạt Chu phụ nửa năm bổng lộc, nhưng cũng để hắn không ngốc đầu lên trước mặt đồng liêu.

Màn đêm buông xuống, Mục Trần Tiêu được đỡ xuống xe ngựa, đẩy xe lăn vào cửa phủ, mới vừa đi chưa được hai bước, chợt ngừng lại, có chút xuất thần nhìn vị trí đầu tường.

“Công tử, làm sao vậy?” Úc Khoảnh hỏi.

“Đây…” Nhãn lực của hắn thật tốt, cho dù là sắc trời hôn ám, như trước có thể thấy cây nhỏ trên đầu tường, một cây nhỏ xanh mơn mởn đón gió phấp phới.

“Đó là những thứ cô nãi nãi trồng.” Úc Khoảnh thưởng thức một chút, trước đây thế nào không phát giác trên đầu tường còn có thể trồng đồ nhỉ? Như thế nhìn có nhiều phong vị a!

Chu gia bị thua thiệt nhiều, biến pháp để hắn không thoải mái, trên người Mục Trần Tiêu còn có chức quan, chuyện trong quân doanh cũng phải quan tâm, đã liên tiếp hơn mười ngày bị xoay qua xoay lại, không có biến hóa trong phủ.

Hắn vừa đẩy xe lăn vừa đi hướng chính sảnh, dọc theo đường đi phát hiện bồn hoa hai bên chẳng biết lúc nào được dọn dẹp thật chỉnh tề, thường thường còn có bảng cắm ở phía trên, trên bảng hiệu viết tên.

“Đây là cái gì?”

“Hồi công tử, cô nãi nãi lật hết diễn võ trường, trồng rất nhiều rau xanh, lão thái gia sợ cô nãi nãi mệt mỏi, để người làm và hộ vệ trong phủ thường thường hỗ trợ, mọi người phát giác trồng trọt chơi rất vui, cô nãi nãi đã nghĩ biện pháp, để mọi người dựa theo yêu thích tự nhận một mảnh đất, phụ trách chăm sóc trồng rau xanh.”

Úc Khoảnh cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu không phải mỗi ngày hắn đều phải đi theo chủ tử chạy khắp nơi, nói không chừng cũng có thể cướp được một mảnh đất.

Khóe môi của Mục Trần Tiêu giật giật, một lát không biết nên nói cái gì.

Hắn còn chưa vào chính sảnh, chợt nghe thanh âm của gia gia nhà mình: “Ngươi không được, lá của cây cải dầu chỗ ngươi rõ ràng nhỏ hơn chỗ lão phu một vòng, nếu bàn về trồng trọt, lão phu năm đó là nhất.”

Trong ngày thường Chu quản gia nói làm việc chu toàn nhất, lúc này không phục: “Lão thái gia, người luôn luôn để cô nãi nãi hỗ trợ, vậy dĩ nhiên không tính.”

“Thế nào không tính? Ngươi chính là đang thèm thuồng!”

Hứa Vân Noãn nâng má, cười híp mắt nhìn người nào đó vì cây cải dầu mà nháo thành một đoàn, má lúm đồng tiền càng phát ra ngọt: “Ca ca, đến đây ăn cháo đi.”

Mục Thiên Trù lập tức vứt bỏ Chu quản gia, mãn nhãn thân cận nhìn Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn nghỉ một lát trước, ta tự mình tới là tốt rồi.”

Hứa Vân Noãn quyết tâm giúp Mục gia ổn định thế cục, dẫn đầu đưa mắt đặt ở trên người của Mục Thiên Trù.

Nàng theo tam gia gia học y thuật không đủ để chữa cho chân của Mục Trần Tiêu khỏi hẳn, thế nhưng giúp Mục Thiên Trù hảo hảo điều dưỡng thân thể vẫn là không có vấn đề.

Vì vậy nàng liền bắt đầu tự mình xuống bếp, bày các loại dược thiên cho Mục Thiên Trù.

Mục Thiên Trù uống một ngụm cháo xuyên bối bách hợp, nước cháo ấm áp nùng thuần trợt vào cổ họng, thư sướиɠ hắn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Tay nghề chế biến dược thiện của Hứa Vân Noãn thật tốt, màu cháo trắng nõn như ngọc, từng hạt gạo bung ra như hoa, ngậm vào trong miệng hương thơm di nhân, xuyên bối cũng không biết là xử lý như thế nào, không có vị đắng như thường, chỉ còn lại mùi thuốc tươi mát nhuận trạch, lại kết hợp với mùi hoa bách hợp nhàn nhạt, đặt vào trong miệng vừa thưởng thức, liền không tự chủ thả lỏng thể xác và tinh thần.

Vọng Thư Uyển.com

Hai ba ngụm Mục Thiên Trù đã ăn xong bát cháo, chỉ cảm thấy hô hấp thông, cả người đều nhiệt hồ hồ.

Lúc đầu hắn bị trọng thương trên chiến trường, mỗi khi đến mùa thu liền không ngừng ho khan, toàn bộ phổi giống như là bị hỏng, nghiêm trọng thì thở dốc đau đớn không ngừng như kim đâm, ngày đêm hành hạ hắn ăn ngủ không yên.

Nhưng Hứa Vân Noãn bất quá là giúp hắn điều dưỡng chưa đến nửa tháng, hắn liền cảm giác thần thanh khí sảng, nói đều to rất nhiều.

Hứa Vân Noãn cũng cho Chu quản gia một chén, tiếu ý dịu dàng nói: “Hôm nay nấu có chút nhiều, Chu quản gia cũng giúp ta ăn chút đi, miễn cho lãng phí.”

Chu quản gia ngẩn ra, liền vội vàng tiến lên tiếp nhận chén cháo: “Trăm triệu lần không dám nhận, cô nãi nãi đây không phải là chiết lão nô sao?”

“Chu quản gia không muốn giúp ta?” Hứa Vân Noãn lộ ra một tia biểu tình thất lạc.

Chu quản gia vội vã mở miệng giải thích: “Cô nãi nãi…”

“Mau uống, ngươi lão gia hỏa này, được tiện nghi còn khoe mẽ!” Mục Thiên Trù trừng Chu quản gia một mắt, sau đó cười nhìn về phía Hứa Vân Noãn, “Vân Noãn chớ buồn, ta giúp ngươi trút giận.”

Hứa Vân Noãn lập tức cười, để cho người lấy ghế cho Chu quản gia, nàng hăng hái bừng bừng bắt đầu lẩm bẩm ngày mai nên đổi thực đơn gì.

Chu quản gia cúi đầu nhấp một hớp cháo, chỉ cảm thấy cháo này cực nóng, hắn nóng trong lòng lại ấm.

Úc Khoảnh nhẹ giọng nhắc nhở Mục Trần Tiêu: “Công tử?”

Mục Trần Tiêu hoàn hồn, lúc này mới phát giác mình đã ở ngoài cửa ngừng một lúc lâu: “Về thư phòng trước đi.”

“Vâng.”

Trở lại thư phòng, Mục Trần Tiêu một mắt liền trông thấy chậu hoa trên bàn, trong chậu hoa, củ cải sinh cơ bừng bừng xanh tươi ướŧ áŧ, lá cây ưỡn ngực ngẩng đầu lay động một cái.

Bên cạnh lá cây, một tấm bảng nhỏ phá lệ tinh xảo, viết: Mục Trần Tiêu…